Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 107: Không được, cô ta nhất định phải tìm anh nói cho rõ ràng!

Sau này khi học một mình ở nước ngoài đã học được cách nấu cơm.
Tuy cô không biết nấu món ngon cao cấp gì nhưng các món ăn gia đình thì cô vẫn biết nấu.
Lục Giai Giai vào phòng của mẹ Lục, lương thực trong nhà đều do bà ta quản lý, để phòng ngừa có người ăn trộm nên trên cơ bản đều khóa hết trong tủ.
Nhưng Lục Giai Giai thì lại khác, cô có chìa khóa còn đeo ngay trên cổ mình.
Có Lục Hảo nhóm lửa, Lục Giai Giai thành công nấu xong một nồi nước đậu xanh, đặt trong giếng làm nguội.
Chừng mười phút sau, cô đặt bình gốm to vào trong giỏ, đứng dậy đưa đồ ra đồng.
Khi tới bên ruộng, từ xa cô đã nhìn thấy Tiết Ngạn.
Thời tiết rất nóng, anh giơ tay lau mồ hôi rồi lại ngồi xổm xuống.
Lục Giai Giai chậm rãi bước tới gần, Tiết Ngạn gặt rất nhanh nhưng cũng rất tốn thể lực, đợi khi cô lại gần, anh “vừa vặn” nghỉ ngơi dưới gốc cây.
Lục Giai Giai tới trước mặt anh rồi dừng bước chân, nghiêm túc hỏi: “Anh uống nước đậu xanh không? Đặt trong giếng nên mát lắm.”
Tiết Ngạn: “…”
“Bỏ đi.” Lục Giai Giai ngồi xổm xuống trước mặt anh, với tính cách của Tiết Ngạn chắc chắn sẽ nói không uống.
Nhưng làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội cày độ hảo cảm chuộc lỗi này này được.
Lục Giai Giai vốn mang một phần cho Tiết Ngạn, cô lấy siêu nước màu lục của mình ra đặt trên mặt đất trước mặt anh, sau đó lại đặt một cái bát xuống: “Cái này cho bốn người các anh uống, siêu nước đợi lúc nào em đi sẽ tới lấy sau, anh mau gọi các em anh và cả bác trai tới uống đi.”
Lục Giai Giai không đợi anh trả lời đã xách giỏ rời đi.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn siêu nước quân dụng trên mặt đất, lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô với ánh mắt sâu thẳm.
Lục Giai Giai mang khá nhiều nước tới, Lục Thảo cách gần cũng chạy tới đòi uống nước.
Cô ta bưng bát, trong lúc vô tình ngẩng đầu lại thấy Tiết Ngạn đang nhìn về phía mình.
Lục Thảo nhíu mày với vẻ ghê tởm, Tiết Ngạn có ý gì đây? Anh sẽ không thật sự cho rằng vì cứu cô ta một lần thì có thể lấy được cô ta đấy nhé.
Không được, cô ta nhất định phải tìm anh nói cho rõ ràng!
Lúa mạch đã hoàn toàn chín, gió vừa thổi đã giống như một đại dương vàng ươm.
Người mệt ngồi xuống nghỉ ngơi rất dễ bị lúa mạch che lấp.
Mẹ Lục ngồi xổm trên đất rót một bát nước đậu xanh mát lạnh, thở dài đầy thoải mái: “Vẫn là con gái mẹ tốt nhất.”
Nhưng nói xong câu này bà ta lại hơi đau lòng, kéo tay Lục Giai Giai: “Con nói xem, sao con lại ngốc như thế, nếu trong thôn có đứa trẻ khác có công việc như con, ai còn chạy ra đồng đưa nước nữa?”
Lục Giai Giai cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho bà ta: “Con rảnh mà mẹ, cũng không thể rúc mãi trong nhà được chứ?”
“Đừng để bẩn…” Mẹ Lục hơi lùi người lại.
Bà ta vừa định khuyên Lục Giai Giai về nghỉ ngơi thì khóe mắt liếc thấy anh cả Lục Ái Quốc đi tới, tròng mắt đảo một vòng, lập tức vỗ đùi mình kêu: “Ôi chao, con gái mẹ, sao con lại ngốc như vậy? Công việc của bản thân đã mệt như thế mà vẫn còn nhớ đến bọn mẹ, sợ các anh các chị con bị cảm nắng, không yên lòng mới chạy tới đây đưa nước đậu xanh, nhưng tiếc thay có vài người lòng dạ đen tối, hoàn toàn không nhớ đến cái tốt của con, ôi đứa con gái mệnh khổ của mẹ!”
Lục Thảo: “…”
Lục Giai Giai: “…”
Cô vừa ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy là anh trai mình.
Anh hai và anh tư chạy theo phía sau qua đây uống nước đậu xanh cũng đẩy nhanh tốc độ, đặc biệt là Lục Nghiệp Quốc còn siết nắm đấm: “Mẹ, sao vậy ạ? Ai bắt nạt em gái con?”
“Mẹ chỉ thương em gái mày thôi.” Hốc mắt của mẹ Lục đỏ hoe nói với Lục Nghiệp Quốc: “Mày nhìn đi, em gái mày lo mày say nắng mới tới đưa nước đậu xanh cho mày, trước khi tới còn đặc biệt ngâm trong nước giếng, vì đưa nước cho tụi mày mà tay cũng hỏng hết rồi.”
Lục Giai Giai chợt nuốt nước miếng, sợ bị vạch trần sẽ xấu hổ nên vội rụt tay về.
Lục Nghiệp Quốc nhìn động tác này của cô lại đau lòng muốn chết, người đàn ông một mét tám mấy hai mắt lại đỏ lên, kêu một tiếng đầy thâm tình: “Em gái…”
Lục Giai Giai không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Lục Ái Quốc và Lục Cương Quốc cũng vuốt mặt, không ngờ em gái vì bọn họ mà lại chạy tới đây đưa nước đậu xanh giữa trời nắng chang chang như thế.
Mẹ Lục rèn sắt khi còn nóng, thở ra một hơi thật dài.
Ba anh em đồng thanh hỏi: “Mẹ, sao vậy ạ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận