Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 126: Béo không quan trọng!

Mẹ Lục quay đầu trừng mắt nhìn Điền Kim Hoa: “Hôm nay không làm được mười công điểm thì cô đừng về nhà!”
Điền Kim Hoa: “…”
Đợi về đến nhà, mẹ Lục kéo Lục Giai Giai vào phòng, dặn dò: “Biết tại sao hôm nay mẹ dẫn con đi không?”
“…” Không phải để cô đi cổ vũ trợ uy sao?
Thấy vẻ mặt của Lục Giai Giai hoang mang, mẹ Lục tiếp tục giải thích: “Nhìn thấy chưa? Thứ mà nhà chúng ta có chính là người chống lưng cho con, sau này bị chọc tức thì cứ về nhà cáo trạng, mẹ sẽ dẫn người đến đập tan nhà nó, đặc biệt là sau khi kết hôn, mức độ hung dữ của nhà mẹ đẻ quyết định địa vị cao thấp ở nhà mẹ chồng của con, mẹ chồng gì đó, chúng ta không hầu hạ.”
Lục Giai Giai: “…”
“Con bé nhà con đã hiểu chưa?”
Lục Giai Giai gật đầu: “Con hiểu rồi ạ.”
“Nghe hiểu thì tốt.” Mẹ Lục mở ngăn kéo nhỏ trong phòng, lấy một lon hoa quả đóng hộp cho Lục Giai Giai: “Đây là đồ anh ba con gửi về cho con, chiều nay lúc nhàn rỗi con lấy ra mà ăn.”
Bà ta nói rồi lại lấy một túi khoai lang khô nhỏ ở bên trong ra tiếp: “Mẹ đi tặng mấy thứ này cho nhà bác cả con, cũng không thể để người ta giúp chúng ta miễn phí, có qua có lại, mới không xảy ra bất hòa được.”
Mẹ Lục vô tình cố ý dạy dỗ Lục Giai Giai, thấy cô nghe rất nghiêm túc mới nở nụ cười hài lòng.
Bà ta cầm khoai lang khô qua nhà bên cạnh, đúng lúc bác gái cả Lục đang rửa mặt.
Mẹ Lục nói: “Nhà cũng không có gì ngon cả, chỉ lấy được ít đồ này cho tụi nhỏ ăn tạm thôi.”
“Không được, sao lại ngại thế được?” Cả gia đình bọn họ cũng không giúp được gì.
“Cầm đi mà.” Mẹ Lục nhét vào lòng bác gái cả Lục, làm như vô tình hỏi một câu: “Lục Thảo đâu rồi?”
Này thường gọi thím thân thiết như thế, bây giờ nhà bọn họ xảy ra chuyện mà ngay cả mặt cũng chẳng thấy đâu.
“Đang ở trong phòng đó.” Bác gái cả Lục nhăn mặt: “Chưa đến trưa mà nó đã về rồi, vừa ăn cơm xong là chạy vào phòng ngay, không biết làm gì nữa.”
Trời thì nóng như đổ lửa, không biết trên cổ quấn cái thứ gì trông như bị bệnh, bà ta cũng ngại nhắc tới.
Nếu là bình thường bà ta đã đánh từ lâu rồi, nhưng ai kêu bây giờ con gái bà ta là bé Phúc đâu?
Chỉ riêng buổi trưa lúc làm đồng đã có vài hộ gia đình tới tìm cô ta đòi kết hôn rồi.
Ngược lại cũng sắp đến lúc phải gả đi rồi, bác gái cả Lục tính nhịn đau hai ngày nữa.
“Ồ, cô gái nhỏ đến tuổi nặng tâm sự ấy mà, bình thường chị nói chuyện nhiều với nó hơn là được.” Mẹ Lục đưa ra kiến nghị rồi vội vàng về nhà.
Giờ này bà ta cũng nên đi làm rồi.
Thôn dân chậm rãi xuất phát, lần này trong đội ngũ thanh niên trí thức đã không có La Khinh Khinh nữa, mặt của Lâm Phong thì sưng vù, những thanh niên trí thức khác ở xung quanh cũng không để ý đến anh ta, chỉ sợ bị liên lụy gì đó.

Tiết Dương theo sau người Tiết Ngạn, hỏi với vẻ bất mãn: “Anh cả, tại sao anh phải giúp cô gái xấu xa xinh đẹp đó?”
Tiết Ngạn nhíu chặt mày lại, lạnh giọng bảo: “Sau này đừng gọi cô ấy là cô gái xấu xa.”
“Em không thèm, lần đó cô ta chửi anh, em đều nghe thấy hết cả rồi.” Tiết Dương lẩm bẩm.
Tiết Ngạn đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn Tiết Dương.
Tiết Dương bị nhìn mà trong lòng phát hoảng: “Anh…”
“Buổi trưa em đã uống nước đậu xanh mà cô ấy mang tới.” Tiết Ngạn nhắc nhở: “Hai bát.”
“Vậy sau này em không uống nữa!” Tiết Dương giậm chân.
Tiết Ngạn trầm giọng đáp: “Được.”
Sau đó anh quay người tiếp tục đi.
Tiết Dương: “…”
Tiết Khiêm trưởng thành và điềm tĩnh hơn Tiết Dương, cậu bé liếc mắt nhìn Tiết Dương như nhìn một tên ngốc.
Thế mà vẫn chưa nhìn ra sao, anh cả chắc chắn thích cô Lục Giai Giai đó rồi.
Nhưng… Tiết Khiêm nghĩ, với bản lĩnh của anh cả mình chắc chắn sẽ không chịu thiệt đâu.
Đợi người lớn trong nhà đều đi hết rồi, Lục Giai Giai thay bộ quần áo mặc lên núi, trước nấu một nồi nước đậu xanh to, sau đó bưng ra đặt trong giếng bên ngoài để làm mát.
Sau khi làm xong mọi chuyện, cô và Đại Sơn, Thạch Đầu leo lên núi cắt cỏ heo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận