Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 216: Anh cảm thấy cô ấy rất vui

Nhưng buổi tối khi ghi công điểm, Tiết Ngạn cũng không qua đây mà là Tiết Khiêm tới giúp báo cáo.
Sau khi Tiết Khiêm nói xong công điểm còn giải thích: “Con trai của chị Lý là Tiểu Vũ té bị thương, anh cả em dẫn nó lên bệnh viện thị trấn cho nên không có thời gian tới.”
“Chị biết rồi.” Lục Giai Giai không để ý.
Nhưng những người đàn bà khác tới báo cáo công điểm nghe được chuyện này lại nhỏ giọng bàn luận.
Đặc biệt là sau khi Tiết Khiêm đi, tiếng bàn luận lại càng lớn hơn.
“Nhà họ Tiết này hình như thường xuyên giúp quả phụ nhà họ Lý này thì phải, thậm chí lúc trước có bà mai còn tác hợp Tiết Ngạn với quả phụ nhà họ Lý, cũng không biết sao lại không thành.”
“Chắc chắn không thành rồi, con trai của quả phụ Lý là Tiểu Vũ đã sáu, bảy tuổi rồi, còn Tiết Ngạn vẫn chưa từng kết hôn, làm sao có thể bằng lòng cho được.”
“Theo tôi thấy thành phần gia đình nhà bọn họ cũng không tốt, thời gian lâu dần nói không chừng sẽ thành đấy, tôi thấy Tiết Ngạn có hai đứa em trai, nhà còn nghèo như thế, ai sẽ gả cho cậu ta, có một người phụ nữ là đã tốt lắm rồi.”
“Các người đừng nói nữa, nếu như hai người bọn họ thật sự không có ý thì Tiết Ngạn cũng không có khả năng giúp nhà họ Lý như thế, tôi thấy chuyện tốt không còn xa nữa đâu.”

Lục Giai Giai: “…”
Hóa ra Tiết Ngạn đã sớm có đối tượng tin đồn rồi à, hơn nữa quan hệ trước nay vẫn luôn tốt.
Lục Giai Giai lập tức ủ ê, đột nhiên cô thấy vô cùng khó chịu, cúi đầu nhìn đầu bút máy bất động.
Triệu Xã Hội cũng nghe thấy lời đàm tiếu cách đó không xa, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, quyết định hoàn toàn đạp tình địch Tiết Ngạn này xuống.
Anh ta cố tình nói lớn: “Tôi nói sao hôm nay Tiết Ngạn không tới, hóa ra là đưa Tiểu Vũ đi bệnh viện à, nói không chừng sau này lại là con trai của mình ấy chứ, đồng chí Lục, cô tuyệt đối đừng quên ghi công điểm của Tiết Ngạn đấy nhé.”
“Không quên.” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Triệu Xã Hội.
Anh ta không để ý, ngược lại còn nhếch khóe môi, ưỡn cao cơ ngực của mình: “Vậy cũng đừng quên của tôi đó.”
“…” Lục Giai Giai nhìn động tác của Triệu Xã Hội, trong nháy mắt nghĩ đến các biểu hiện mà anh ta đã làm ở sân đập lúa, không nhịn được mà cười.
Triệu Xã Hội thấy mình chọc được Lục Giai Giai cười rồi, ngây ngốc gãi ót mình.
Đợi người đi rồi, Lục Giai Giai cũng xách túi về nhà, trên đường cảm thấy uể oải, vẫn luôn nhìn con đường dưới chân.
Bây giờ cô đang vô cùng mê man, đặc biệt là khi nghe thấy Tiết Ngạn có đối tượng tin đồn.
“Em gái, em sao thế?” Lục Ái Quốc vẫn luôn theo sát phía sau Lục Giai Giai, thấy cô không vui mới lo lắng hỏi.
Lục Giai Giai lắc đầu: “Không sao ạ.” Chỉ là vì tình mà khổ thôi.
Từ sau khi cô biết mình thích Tiết Ngạn, luôn vì các loại tình huống mà khó chịu trong lòng.
Lục Ái Quốc đi đến trước mặt cô: “Nào, anh cả cõng em, lúc còn nhỏ không phải em thích nhất là để anh cả cõng em chạy sao?”
“Vậy anh chạy nhanh không?”
“Anh cả chắc chắn chạy nhanh.”
Lục Giai Giai mím môi, bò lên lưng Lục Ái Quốc, cố gắng xóa sạch toàn bộ tâm trạng không vui, cô ấn lên vai anh cả: “Vậy anh chạy nhanh một chút, em muốn nhanh nhất ấy.”
“Được.” Lục Ái Quốc cõng em gái chạy như bay, ánh trăng đang sáng ngời khiến con đường phía trước rất rõ ràng.
Hai anh em đều cười thành tiếng.
Sau khi hai người chạy đi xa, Tiết Ngạn bước ra từ phía sau một đại thụ.
Anh giơ mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, nghe tiếng cười của Lục Giai Giai, đôi môi mỏng hỏi nhếch lên lại trông rất lạnh lẽo.
Tiết Khiêm đi đến bên cạnh Tiết Ngạn.
Cậu bé vốn tưởng hôm nay anh cả sẽ không về, không ngờ lại vội về gấp như thế.
Nói đến hôm nay cậu bé đã lập được công lớn, chắc chắn có thể giúp anh cả mình theo đuổi được chị dâu trước thời hạn.
Tiết Khiêm chậm rãi mở miệng sau lưng Tiết Ngạn: “Anh cả, hôm nay em lại nghe thấy lời đàm tiếu về anh và chị cả Lý.”
“…” Tiết Ngạn quay đầu, sắc mặt hơi tối tăm, cũng hơi hoảng loạn, anh không biết Lục Giai Giai nghe được bao nhiêu.
Tiết Khiêm lại gần Tiết Ngạn: “Mấy người đàn bà lắm lời đó lải nhải miết, chị Giai Giai có thể đã nghe thấy hết tất cả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận