Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 837: Một trăm nghìn câu hỏi vì sao của Bạch Đoàn 2

Phương Cương nhìn vợ cũ cười yếu ớt ở bên trong, bên cạnh cô ta là một người đàn ông thành thực và trung hậu, hôm nay đính hôn, qua nửa tháng nữa sẽ kết hôn.
Anh ta có hơi khó thở, rõ ràng… rõ ràng lúc vừa mới kết hôn bọn họ cũng rất tốt.
Phương Cương thất tha thất thểu rời đi, Phương Nhu thấy anh ta về còn chạy lên hỏi: “Anh cả, nếu người đàn bà đó về đây, chị ta còn cãi nhau với em nữa thì anh nhất định phải giúp em đấy, còn nữa, em cũng không giúp chị ta trông con đâu, giặt quần áo, nấu cơm cứ để tự chị ta làm…”
“Cút! Mày cút ngay cho tao!” Phương Cương không chịu nổi nữa mà gầm lên.
Cả người Phương Nhu ngây ra, cô ta không ngờ người anh cả ngày thường đối xử với cô ta vô cùng tốt lại gào lên với cô ta.

Đứa con dâu thứ hai của nhà họ Phương ở bên cạnh lén lút thò đầu ra, cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may cô em chồng vẫn luôn sống với anh cả, bằng không cô ta cũng không hầu hạ được.
Phương Cương đẩy cửa đi vào phòng, bà cụ lại bắt đầu lau nước mắt.
“Mẹ, mẹ nhìn anh cả đi…” Phương Nhu oán trách.
“Tiểu Nhu, rốt cuộc con còn muốn làm loạn đến khi nào nữa? Con nói nhà họ Phùng không tốt, muốn ly hôn cũng đã ly hôn rồi, bây giờ anh cả con đang nuôi con, con còn đòi cãi nhau với chị dâu của con nữa. Bây giờ anh cả con cũng ly hôn rồi mà con vẫn còn muốn làm loạn. Có phải con nhất định muốn cái nhà này tan tành mới cam lòng không hả?” Bà cụ nói mà đau lòng, duỗi tay ôm ngực.
Phương Nhu ngây người, cô ta phát hiện ra tất cả mọi thứ trong nhà này đều đã thay đổi, anh cả với mẹ đều không thương cô ta nữa.
Cô ta nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, đang đi trên đường thì nghe bà cô trong thôn bàn về chuyện ở thôn bên cạnh.
“Nhà họ Lục ở thôn Tây Thủy này đúng là có tổ tiên phù hộ, con gái con rể đều thi đỗ đại học ở thủ đô, còn cả đứa con trai thứ ba nữa, hôm nay cậu ta về đây, nghe nói bây giờ là đoàn trưởng, còn lấy…”
Đôi mắt của Phương Nhu sáng ngời.
Lục Kính Quốc về rồi!
Cô ta không nghe lời sau đó mà đi đến thôn bên cạnh.
Nếu như Lục Kính Quốc vẫn chưa kết hôn vậy cô ta sẽ còn cơ hội.
Anh cả từng là người dưới tay anh ta, có thể kêu anh cả đi nói chuyện.
Nếu cô ta thật sự có thể gả cho Lục Kính Quốc vậy nhất định sẽ được trải qua cuộc sống tốt.
Lục Kính Quốc và Khổng Nhã ở hành lang bệnh viện đợi kết quả, điều kiện vệ sinh ở bệnh viện thị trấn thật sự không thể nói là tốt, Khổng Nhã đã mang thai rồi, nhìn thấy sàn nhà bẩn là buồn nôn.
Lục Kính Quốc dẫn cô ấy tới trung tâm thương mại gần đó ngồi, mua đồ ăn nước uống cho cô ấy, còn mình thì xếp hàng đợi kết quả.
Anh ta thấp giọng bảo: “Em ngoan ngoãn ở đây đợi anh, có kết quả anh sẽ về ngay.”
Khổng Nhã gật đầu với vẻ mất tinh thần.
Qua một tiếng, bác sĩ lấy đơn ra xem, lại nhìn Lục Kính Quốc: “Cậu là Khổng Nhã?”
“Không, đó là vợ tôi.”
“Vậy gọi vợ cậu tới đây, kết quả bên trên cho thấy cô ấy đã mang thai rồi, tôi có rất nhiều chuyện cần dặn cô ấy.”
“Mang, mang thai rồi.” Lục Kính Quốc thở ra một hơi, nói không rõ trong lòng có cảm giác gì?
Nhưng cuối cùng sự việc cũng êm thấm, trong bụng vợ anh ta thật sự có một bé con.
Lục Kính Quốc vội vàng bảo: “Cơ thể vợ tôi không thoải mái, bà cứ nói với tôi là được.”
“Cậu?” Bác sĩ nhìn Lục Kính Quốc.
Đàn ông ở thời đại này không có bao nhiêu kiên nhẫn, phụ nữ mang thai cũng chỉ coi thành chuyện bình thường không quan trọng, không có bao nhiêu đàn ông bằng lòng nhớ các mục cần chú ý.
Bà ta cúi đầu nhìn đơn xét nghiệm: “Tôi nói thì cậu cũng phải nhớ kỹ đấy, giai đoạn đầu mang thai rất quan trọng.”
Lục Kính Quốc gật đầu.
Sau mười mấy phút anh ta đi ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao chiếu rọi khiến người không mở nổi mắt.
Anh ta thở dài một tiếng, cuối cùng sắp có một vật nhỏ mềm yếu không thể đụng vào rồi.
Lục Kính Quốc nghĩ đến lần đầu tiên bế Bạch Đoàn là đầu óc đã thấy đau rồi.
Con nít hình như đều vô cùng thích khóc, hôm qua anh ta còn nghe con trai của em tư gào khàn cả cổ.
Khổng Nhã đang cúi đầu nhìn mũi chân, chỉ trong chớp mắt trước mặt đã có một cái bóng phủ xuống, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lục Kính Quốc đang rất nghiêm túc.
Đột nhiên anh ta nhếch khóe miệng, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ mong chờ: “Vợ, trong bụng em có con của chúng ta rồi.”
Cô ấy bị giọng điệu vui mừng của anh ta lây nhiễm, cũng thấp thoáng mang theo mong đợi.
“Đi, về nhà nào, muốn ăn gì anh sẽ làm cho em.” Lục Kính Quốc đỡ cô ấy dậy, sải đôi chân dài bước đi.
Đôi mắt nhã nhặn của Khổng Nhã liếc nhìn anh ta, dịu dàng nói ra một sự thật: “Anh nấu cơm không ngon.”
Lục Kính Quốc nhướn mày: “Anh vừa học là biết nấu mà, trước đây Tiết Ngạn nấu cơm cũng không ngon nhưng bây giờ nấu cơm cũng ngon rồi, chẳng qua anh chắc chắn sẽ nấu ngon hơn cậu ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận