Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 904: Anh định đi sao

Quét phố, bốc vác đồ, làm gạch ngói, cũng gom góp được một khoản tiền.
Nhưng thế này còn lâu mới đủ, anh ta nghĩ ngợi, đang định chạy tới nơi rộng lớn hơn học một cái nghề.
Trước khi đi anh ta đi tìm Thời Vân.
Thời Vân làm chuyện gì cũng đều có chừng mực, thấy Lục Nhị Cẩu tới tìm mình, cô ta hơi nghi ngờ: “Sao thế?”
Lục Nhị Cẩu nhìn gương mặt trắng trẻo sạch sẽ đó của cô ta: “Em chăm chỉ đi học, anh phải tới Thâm Quyến kiếm tiền rồi.”
“Anh, anh định đi sao?” Thời Vân sững sờ, cô ta đã theo khuôn phép nhiều năm, chưa bao giờ từng làm ra bất cứ chuyện gì quá giới hạn.
Tính ra thì trải nghiệm giữa cô ta với Lục Nhị Cẩu cũng là một cột mốc lệch nhất trên con đường nhân sinh của cô ta.
Cuộc đời của cô ta gần như chỉ liếc mắt cái đã nhìn đến tận cùng.
Chăm chỉ đi học, lên đại học, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc ổn định, sau đó kết hôn sinh con dưới sự sắp xếp của phụ huynh.
Yên ổn, bình đạm trải qua một đời.
Trong lòng cô ta có chút buồn man mác, nhưng cũng không biết nó tới từ đâu, chỉ có thể hỏi: “Tại sao anh phải chạy tới nơi xa như thế kiếm tiền?”
Lục Nhị Cẩu rất thẳng thắn: “Anh tới là muốn nói nguyên nhân này với em.”
Thời Vân tò mò: “Là gì?”
“Anh muốn lấy em làm vợ.”
“!” Thời Vân trừng to mắt.
Lục Nhị Cẩu to gan nói: “Anh biết bây giờ anh không có bản lĩnh, nhưng em vẫn đang đi học, đừng hẹn hò với ai khác, sẽ làm lỡ dở việc học của em, đợi đến khi em có thể yêu đương, cảm thấy anh không được thì nói với anh một tiếng.”
Đầu óc Thời Vân nhão như tương hồ, cô ta lớn như vậy rồi nhưng chưa từng có một người nào tỏ tình với cô ta.
Nói một cách chính xác thì năm lớp sáu, cô ta có nhận được một lá thư tình màu hồng, sau khi bị cha cô ta biết được đã lên án mạnh mẽ học sinh đó.
Thẳng đến bây giờ tất cả mọi người đều biết ai dám thích Thời Vân thì cứ đợi bị chủ nhiệm giáo dục dạy dỗ cuộc đời đi.
Lục Nhị Cẩu nói tiếp: “Em đừng có áp lực, anh chỉ muốn cho em biết anh có ý với em, em không có ý với anh cũng không sao, nhưng nói không chừng sau này sẽ có ý. Bây giờ anh phải đi kiếm tiền, đợi anh kiếm được nhiều tiền trở về, có thể cho em trải qua cuộc sống tốt hơn sẽ lại theo đuổi em.”
Thời Vân siết chặt vạt váy màu trắng, không biết nên nói gì, cũng không biết có phải thời kỳ phản nghịch đến rồi, hay là cuộc sống quanh năm quá bình đạm mà cô ta lại cảm thấy lời tỏ tình của Lục Nhị Cẩu rất lạ.
Thậm chí còn muốn thử xem hẹn hò với nam sinh giống như Lục Nhị Cẩu có cảm giác thế nào.
Chẳng qua chuyện này không đúng, bây giờ cô ta tuyệt đối không thể làm. Thời Vân nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không thể hẹn hò.”
“Đúng, bây giờ em nên học, đợi em có thể hẹn hò thì anh sẽ tới tìm em.”
“…”
“Anh đi đây, em chăm chỉ học hành!”
Lục Nhị Cẩu quay người rời đi, Thời Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô ta nhìn bóng lưng của Lục Nhị Cẩu đến ngây người.

Năm ngoái Tiết Ngạn đã giao toàn bộ công việc cho Tiết Thừa Thụy, còn mình thì ngày nào cũng cùng Lục Giai Giai chạy ra ngoài chơi.
Quốc gia địa linh nhân kiệt, nhân tài xuất hiện lớp lớp, Lục Giai Giai hướng dẫn mấy khóa thực tập sinh, từ sau khi mẹ Lục qua đời, cô đã từ chức, càng trân trọng thời gian ở bên Tiết Ngạn hơn.
Hai người ngồi máy bay tới biển Ê-giê du lịch, biển ở nơi này rất xanh, mùa hè thời tiết nóng nực, cô bôi một lớp kem chống nắng rất dày, mặc một cái váy lụa mỏng đến đầu gối.
Gió thổi qua, Lục Giai Giai hơi kéo vành mũ xuống, cái áo mỏng màu xanh bay về phía mặt biển, cô quay đầu cười với Tiết Ngạn.
Năm tháng để lại dấu vết trên gương mặt cô nhưng cũng không quá rõ ràng, hơn bốn mươi tuổi mà trông như mới qua ba mươi, đôi mắt đó càng thêm trẻ trung, Tiết Ngạn đã bảo vệ rất tốt.
“Thế nào rồi, chụp em có đẹp không đó?” Lục Giai Giai vẫy tay với Tiết Ngạn đang giơ máy ảnh.
Vừa rồi cô cũng tạo mấy kiểu dáng, làm màu hết một lúc lâu.
Vừa rồi Tiết Ngạn chỉ mải nhìn vợ mình mà quên chụp ảnh, bây giờ chỉ có thể nhanh chóng ấn nút một cái.
Lục Giai Giai thấy anh không trả lời, vội vàng bước qua, cô quan sát hai mắt Tiết Ngạn với vẻ nghi ngờ: “Chụp thế nào rồi?”
“Ừm.” Tiết Ngạn đáp lại một âm tiết.
Lục Giai Giai: “…”
Cô không yên lòng giành lấy máy ảnh số từ trong tay Tiết Ngạn, ấn vài lần mới ra một bức ảnh.
Mặt trời quá gay gắt khiến màn phản quang tối tăm không nhìn rõ được gì, cô quay người lại với ánh mặt trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận