Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 297: Còn không phải vì tôi thích anh sao

“Có phải Lục Giai Giai đã nói gì với anh rồi không? Anh tin cô ta như vậy sao?”
“Cô dùng giọng điệu hung dữ như vậy nhắc đến em gái tôi làm gì?” Lục Nghiệp Quốc lập tức nhảy ra khỏi trạng thái ngây ngẩn khi được tỏ tình, anh ta quay người định đi: “Tôi chẳng muốn để ý đến cô làm gì.”
La Khinh Khinh thấy tỏ tình vô dụng nên trực tiếp nhảy xuống con suối, lội hai bước về phía Lục Nghiệp Quốc, sau đó kéo áo mình, cô ả la lên: “Lục Nghiệp Quốc, anh còn đi nữa là tôi sẽ gọi người đấy, tôi muốn cho tất cả mọi người biết vừa rồi anh có mưu đồ không trong sáng với tôi, tôi vì giữ sự trong sạch mà nhảy xuống nước!”
Lục Nghiệp Quốc sống nhiều năm như vậy rồi nhưng anh ta cũng không biết còn có thể vu hại người khác kiểu vậy nữa.
Tội lưu manh, nếu như đồn ra ngoài, cả đời này anh ta sẽ không lấy được vợ nữa.
“Cô, cô còn cần thể diện nữa không vậy?” Vậy mà lại có cô gái dùng sự trong sạch của mình để vu hại một người đàn ông, đây đúng thực là vượt qua phạm vi trí tuệ của Lục Nghiệp Quốc rồi.
“Còn không phải vì tôi thích anh sao?” La Khinh Khinh cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cô ả không dám nhìn vào mắt Lục Nghiệp Quốc: “Anh lấy tôi là được, tôi lớn lên cũng được, anh cũng không thiệt, đợi hai người chúng ta kết hôn rồi, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn sống cùng anh.”
Vậy mà trong nháy mắt Lục Nghiệp Quốc lại không biết nên làm thế nào, anh ta hoàn toàn rơi vào tình thế bất lợi.
La Khinh Khinh đứng trong nước, giày da nhỏ trôi mất một chiếc, làn váy màu trắng ướt nước dính lên cẳng chân, mái tóc bị chính cô ả làm cho rối tung, mảnh áo trước ngực cũng bị kéo biến dạng.
Loại tình cảnh này ai sẽ tin La Khinh Khinh cố tình vu hại một người đàn ông cường tráng như anh ta, đặc biệt là không có một nhân chứng nào nữa, những người khác sẽ càng bằng lòng tin một cô gái yếu đuối hơn.
Lục Nghiệp Quốc cảm giác được một dòng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
“Lục Nghiệp Quốc, tôi lớn lên không đẹp sao? Anh lấy tôi thì có gì không tốt? Nơi này cũng không có người thứ ba, sẽ không có ai làm chứng cho anh.” Trên mặt La Khinh Khinh mang vẻ áy náy: “Xin lỗi vì đã dùng cách này, nhưng tôi thật sự quá thích anh, anh lấy tôi đi.”
Bầu không khí rơi vào yên tĩnh.
Lục Nghiệp Quốc thì thào: “Cho dù tôi đồng ý lấy cô thì cô vẫn sẽ la lên đúng không?”
Sắc mặt của La Khinh Khinh thay đổi.
Cô ả quả thật vẫn sẽ gọi người vì chỉ có như vậy cô ả mới là một người bị hại, gả vào nhà họ Lục với thân phận một người bị hại thì cô ả mới có thể có được nhiều ưu thế hơn.
Sau này cho dù rời đi cũng có thể đúng lý hợp tình.
Lục Nghiệp Quốc thấy La Khinh Khinh không lên tiếng, ngón tay cuộn chặt lại.
Danh tiếng của anh ta sắp bị cô gái đáng sợ này hủy hoại rồi, sau này tất cả mọi người nhắc đến Lục Nghiệp Quốc đều sẽ nghĩ đến vết nhơ này.
“Nghiệp Quốc, xin lỗi, tôi cũng là một cô gái, anh thương tôi được không, tôi cũng không có cách nào khác.” La Khinh Khinh ngoài miệng xin dung thứ, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
“Ai nói không có người thứ ba? Tôi nhìn thấy đó.” Sau bụi rậm có một cô gái khác bước ra, cô ta nhìn La Khinh Khinh: “Tôi đã nhìn thấy đầu đuôi ngọn ngành sự việc rồi, cô có la cũng vô dụng!”

Lục Nghiệp Quốc nhìn thấy cô gái chậm rãi bước ra khỏi bụi cây, hai bím tóc rủ xuống trước ngực, cô ta lớn lên chỉ hơi thanh tú, cũng không thể tính là ưa nhìn.
Nhưng đôi mắt của Lục Nghiệp Quốc lại sáng ngời, đồng thời cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô gái không hề sợ hãi mà ngẩng đầu: “Tôi đã nhìn thấy, cũng đã nghe thấy tất cả những lời mà cô vừa mới nói.”
“Lý Phân!” La Khinh Khinh không ngờ vậy mà xung quanh vẫn còn người khác, lại còn là người mà cô ả ghét nữa chứ, cô ả trừng mắt đầy dữ tợn, thở hổn hển nói: “Lý Phân, sao cô lại ở đây?”
Lý Phân nhún vai: “Nước suối lạnh như vậy, tôi tới đây rửa mặt, không ngờ lại được xem một màn kịch hay, cả đời này tôi cũng chưa từng thấy cô ả nào tài năng như cô đấy.”
Con gái bình thường ai lại có thể dùng sự trong sạch của mình để vu hại người khác chứ.
“Lý Phân, tốt nhất cô ngậm miệng lại, có quỷ mới tin cô vô duyên vô cớ tới đây rửa mặt.” La Khinh Khinh cười lạnh: “Cô cũng thích Lục Nghiệp Quốc đúng không, tôi nghe nói có một lần cô bị rắn cắn, là Lục Nghiệp Quốc đã cứu cô, từ đó về sau lần nào cô cũng nhìn trộm anh ta, cô tưởng tôi không biết sao?”
Lục Nghiệp Quốc lại ngây người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận