Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 437: Làm giày

“Tôi nhàn rỗi tới tìm trí thức Lý nói chuyện không được sao?” Vương Chấn Quốc quan sát hai người với vẻ nghi ngờ.
“Đi mau đi, cô ấy không có ý với cậu.” Lục Nghiệp Quốc lạnh mặt.
Vương Chấn Quốc: “…”
Anh ta nhìn thấy Lý Phân trốn sau lưng Lục Nghiệp Quốc, trái tim lập tức rớt xuống đáy vực.
Lại bị nẫng tay trên rồi, anh ta thích thầm Lục Giai Giai thì bị Triệu Xã Hội đánh một trận, thích La Khinh Khinh thì La Khinh Khinh xảy ra chuyện, giờ vừa nhìn trúng Lý Phân thì Lục Nghiệp Quốc lại nhảy ra.
Anh ta muốn lấy vợ sao lại khó như thế?
Vương Chấn Quốc rời đi với vẻ mặt như bị táo bón.
Lục Nghiệp Quốc quay người, nổi giận đùng đùng nói với Lý Phân: “Sau này em gặp phải người như vậy cứ nói thẳng với anh, nếu cậu ta dám quấn lấy em, anh sẽ đánh cậu ta không còn dám đứng bên cạnh em nữa.”
Thế này không khác gì lời tỏ tình trá hình, Lý Phân đỏ mặt, cô ta cố tình nói: “Sao anh biết em không thích anh ta?”
Mối quan hệ giữa hai người rất kỳ quái, nói là đối tượng nhưng không phải đối tượng, dù sao đến bây giờ Lục Nghiệp Quốc vẫn chưa tỏ tình, ngốc như khúc gỗ ấy.
Nhưng cứ cố tình cô ta lại thích Lục Nghiệp Quốc như vậy, cuối cùng chỉ có thể tự mình buồn bực với mình.
“Hả.” Lục Nghiệp Quốc sững sờ, phần lớn là hoảng hốt: “Em thích Vương Chấn Quốc, sao em có thể thích cậu ta được? Người như cậu ta cũng không chung tình tí nào cả, trước đây còn thích La Khinh Khinh.”
“Anh thì sao?” Lý Phân lập tức lạnh mặt: “Trước đây anh cũng thích La Khinh Khinh mà.”
“… Anh khác với cậu ta.” Lục Nghiệp Quốc nôn nóng.
“Khác chỗ nào? Anh chưa từng muốn lấy La Khinh Khinh sao?”
“!”
Lý Phân thấy Lục Nghiệp Quốc không nói, sắc mặt lại lạnh đi vài phần, cô ta hừ lạnh, quay người tiếp tục làm việc.
Lục Nghiệp Quốc gấp rồi, đi đến trước mặt Lý Phân nhưng lại không nói ra được câu nào.
Lý Phân cười lạnh, trực tiếp quay người đi tới chỗ khác.
Đột nhiên Lục Nghiệp Quốc giữ cô ta lại: “Em theo anh đi, sau này anh sẽ đối xử tốt với em, Vương Chấn Quốc không tốt bằng anh đâu.”
Trái tim của Lý Phân đập vang vô cùng, cô ta bối rối rút tay ra: “Sao đột nhiên lại nói lời này?”
“Mẹ anh kêu anh nói với em.”
“…” Lý Phân giống như bị hắt một xô nước lạnh vào người.
“Mẹ anh nói nếu như anh thích em thì mau nói với em, nếu em đồng ý theo anh vậy suất làm giáo viên này sẽ cho em, bằng không qua đợt này sẽ không còn nữa.”
Trái tim của Lý Phân lại ấm áp trở lại, cô ta nhếch môi cười: “Vậy anh thích em hả?”
“Anh cũng không biết.”
“…” Cơn giận của Lý Phân bốc lên.
Lục Nghiệp Quốc lại gãi đầu với vẻ ngờ nghệch: “Trước đây anh cũng từng thích La Khinh Khinh nhưng không gặp cô ta hoàn toàn sẽ không nhớ đến cô ta, nhưng nếu một ngày anh không gặp em, anh sẽ vô cùng nhớ em, có thể nói chuyện với em sẽ vô cùng vui vẻ.”
Lý Phân cũng không biết là đang vui hay đang bốc hỏa nữa.
Lục Nghiệp Quốc tưởng cô ta giận mình từng thích La Khinh Khinh nên vội vàng bảo: “Em yên tâm, bây giờ anh không thích La Khinh Khinh một chút nào hết, nhưng anh cảm thấy dùng chữ thích này để bày tỏ tình cảm với em lại có hơi không xứng với em.”
Khóe miệng của Lý Phân lại nhếch lên, cô ta nắm chặt cái xẻng trong tay, nói với vẻ khẩn trương: “Vậy… có phải mẹ anh với em gái anh không thích em không? Khi ấy em không biết rõ tình hình, từng đứng về phía La Khinh Khinh, hơn nữa em còn chưa vào cửa đã đòi công việc của nhà các anh, thế này không ổn cho lắm.”
“Sao có thể chứ? Mẹ anh với em gái anh không nhỏ nhen như vậy đâu, đến bây giờ em vẫn còn nhớ hả, bọn họ đã quên từ lâu rồi.”
“…” Lý Phân hoàn toàn không còn biểu cảm gì nữa.
“Mẹ anh với em gái anh chỉ yêu cầu em đừng gây chuyện như Điền Kim Hoa là được, tính cách của bọn họ là kiểu chỉ cần em thiên vị bọn họ thì bọn họ cũng sẽ thiên vị em, nhưng nếu em cố tình gây sự thì bọn họ chắc chắn sẽ nổi giận.”
“…” Nghe rất có đạo lý nhưng lại khiến người nổi nóng.
Lý Phân thấy Lục Nghiệp Quốc há miệng là muốn vung cái xẻng vào đầu anh ta: “Anh đừng nói nữa!”
“Sao thế?” Lục Nghiệp Quốc sững sờ.
Không phải bọn họ đang nói chuyện rất tốt hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận