Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 605: Em giúp chị là đương nhiên rồi

Cô cười mừng rỡ, nhưng lại cảm thấy đứa trẻ này động rất thường xuyên,
Buổi tối cô ngủ có hơi khó chịu, ban ngày cũng không thèm ăn cho lắm.
Cách ngày, Lý Phân qua nhà, cô ta với bà Vương cùng tới nhà họ Lục, nhìn cảnh vật trong nhà và chỗ ở.
Trong miệng Lục Giai Giai ngậm một viên kẹo, Lý Phân và Lục Giai Giai thân nhất, cô ta đi đến bên cạnh cô.
Lục Giai Giai đưa một viên kẹo cho cô ta, Lý Phân mở miệng: “Giai Giai, hôm qua cảm ơn em đã giúp chị, nếu không có em thì chị kích động quá, nói không chừng thật sự đã bị Lâm Tú Hà sỉ nhục, ngậm bồ hòn làm ngọt còn bị ép phải xin lỗi.”
“Em giúp chị là đương nhiên rồi, chị là chị tư của em mà.”
“Cảm ơn.” Lý Phân thật sự rất biết ơn Lục Giai Giai, không nhắc đến chuyện hôn phục mà chỉ riêng Lục Giai Giai cho cô ta công việc giáo viên đã đủ để cô ta cảm ơn rồi.
Lý Phân xem nhà một lượt rồi cùng bà Vương rời đi.
Tuy rằng sau nửa tháng nữa mới kết hôn nhưng bây giờ đi đến đâu cũng phải có thư giới thiệu, cha mẹ cô ta hoàn toàn không thể tới đây được.
Bà Vương cố tình trêu chọc: “Tiểu Phân, nhà họ Lục vẫn được chứ?”
Lý Phân đỏ bừng mặt, gật đầu.

Liên tiếp hai ngày, Lục Giai Giai thường xuyên có thể cảm thấy thai động, Tiết Ngạn thấy khác thường nên dẫn cô tới phòng khám trong thôn.
“Không sao, có khả năng là đến thời điểm, thai phụ sẽ có phản ứng khác nhau ở các giai đoạn mang thai khác nhau.” Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn căng da mặt, chỉ có thể an ủi anh.
Bác sĩ nam chẩn mạch, hỏi: “Gần đây có phải có thể cảm nhận được thai động biên độ nhỏ, không rõ ràng, tay đặt lên trên chỉ có thể cảm thấy trượt một chút không?”
Lục Giai Giai gật đầu.
Bác sĩ nam nhíu mày, tim của Lục Giai Giai nhấc lên.
Nhưng sắc mặt của bác sĩ nam rất nhanh đã khôi phục lại như thường: “Không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi cho tốt, ngày thường vận động nhiều một chút, như vậy càng dễ đẻ hơn.”
Lục Giai Giai thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu bảo: “Em đã nói không sao rồi mà.”
Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai rời đi, lúc đi ra cửa còn liếc mắt nhìn bác sĩ nam một cái, hai người đối diện một lúc, sau đó Tiết Ngạn quay đầu đi.
Về đến nhà, Lục Giai Giai buồn ngủ, Tiết Ngạn kêu cô nằm trên giường từ từ ngủ.
Đợi cô ngủ rồi, anh mới đứng dậy đi tới phòng khám.
Tiết Ngạn mím môi thành đường thẳng: “Rốt cuộc cô ấy thế nào?”
“Cuống rốn hơi quấn vào cổ nhưng mới hơn bốn tháng thôi, thai nhi còn nhỏ, nước ối nhiều, cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng, phần lớn thai phụ đều có, nhưng thai động của cô ấy hơi thường xuyên, vẫn nên chú ý nhiều hơn, cứ cách nửa tháng lại dẫn cô ấy tới đây một lần, đặc biệt chú ý, đừng thường xuyên dùng tay sờ bụng, như vậy xác suất cuống rốn quấn cổ sẽ càng tăng lên.”
Bác sĩ nam lại dặn dò: “Còn nữa, hình như cô ấy ăn hơi nhiều, thai nhi cũng phát triển tốt hơn của thai phụ bình thường hiện tại, cậu dẫn cô ấy đi đường nhiều hơn, bằng không sẽ khó sinh.”
“Tôi biết rồi.” Đôi mắt đen của Tiết Ngạn hơi u ám: “Chuyện này ông đừng nói với bất cứ ai, đặc biệt là đừng nói cho Giai Giai.”
“Yên tâm đi.”
Buổi chiều Lục Giai Giai tỉnh lại phát hiện ra Tiết Ngạn đang nằm bên cạnh cô, cô hào hứng kéo tay anh định cho anh chạm vào em bé.
“Anh sờ đi, nó đạp này, tuy rằng biên độ vô cùng nhỏ, chỉ cảm giác được có thứ gì đó trượt một cái nhưng nó thật sự biết đạp đó.” Đôi mắt của Lục Giai Giai rất sáng.
Trong bụng có một sinh mệnh nhỏ thật sự rất kỳ diệu.
Tiết Ngạn rút tay mình về: “Sau này không được phép sờ lung tung vào bụng, không có chuyện quan trọng gì thì hai người chúng ta đều không được phép sờ.”
Lục Giai Giai sững sờ, cô nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có.” Tiết Ngạn nhếch khóe môi: “Ngày trước anh có hỏi bác sĩ, không thể liên tục sờ bụng, bằng không dễ dẫn đến thai vị không chuẩn.”
“Ồ, vậy em lỡ sờ rất nhiều lần rồi.” Lục Giai Giai khóc không ra nước mắt, hai ngày nay ngày nào cũng chào hỏi đứa bé: “Sao anh không nói với em từ sớm?”
“Anh cũng mới nhớ ra.” Tiết Ngạn nhéo gò má bắt đầu núng nính thịt của cô: “Sau này đừng sờ lung tung.”
“Em biết rồi.”
Hôm nay Lâm Tú Hà gánh phân cho ba nhà, thối đến mức ngay cả cơm cô ta cũng không nuốt nổi.
Cô ta vừa vào phòng, những trí thức nữ khác đều bị mùi của cô ta làm cho chạy xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận