Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 200: Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô ta trở về nữa

Thật ra, bọn họ là vợ chồng nên ông ta cũng rất hiểu vợ mình.
Mẹ Lục chắc hẳn cũng biết hai đứa trẻ đó có xác suất thành đôi cực cao. Nhưng trong lòng bà ta khó ở, gọi ông ta tỉnh là muốn tìm người an ủi, nếu như ông ta dám làm trái vậy tối nay chỉ sợ không cần ngủ nữa.
Cha Lục dứt khoát nói thuận theo mẹ Lục: “Tôi thấy bây giờ Giai Giai vẫn chưa hiểu chuyện, chắc chắn vẫn chưa có ý đó với Tiết Ngạn đâu, cho dù kết hôn cũng phải đợi đến mười tám, hai mươi chứ?”
Mẹ Lục nghe đến hai mươi, trong lòng lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, bà ta nằm thẳng trên giường, nhìn trần nhà một lúc: “Ngủ đi, ngủ đi.”
Cha Lục: “…”
Ông ta vừa định nằm xuống thì một giây sau mẹ Lục lại ngồi dậy.
Bà ta đẩy cha Lục: “Tôi nói cho ông biết, lần này Điền Kim Hoa đi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô ta trở về nữa.”
Nuôi cô ta lâu như vậy rồi, kết quả lại đến nhà họ Điền làm việc.
Mẹ Lục trực tiếp kéo Điền Kim Hoa vào danh sách đen: “Nếu như phòng hai có ai muốn theo Điền Kim Hoa vậy thì đi theo cô ta luôn đi, tốt nhất là đi hết mới tốt, bà đây có bốn đứa con trai, cũng không thiếu một thằng con trai ngốc.”
Thấy cha Lục lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, bà ta đẩy: “Ông nghe thấy chưa?”
“Biết rồi, chút chuyện nhỏ này bà làm chủ là được.” Cha Lục nằm lại giường.
Cũng không phải chuyện của con gái ông ta, ông ta chẳng buồn quản.
Mà lúc này Điền Kim Hoa cũng không dễ chịu bao nhiêu, cô ta đã ngủ trong nhà kho mấy ngày rồi, trên ván gỗ nhỏ chỉ rải một ít rơm rạ.
Quay trở lại ngày tháng gian khổ khi còn chưa gả đi ngày trước, đột nhiên Điền Kim Hoa nhớ đến cái giường lớn ở nhà họ Lục.
Cô ta trở mình, trong bụng vang lên tiếng ọt ọt ọt ọt, thật sự không thể ngủ được, cô ta ngồi dậy.
Về nhà họ Điền mấy ngày này không chỉ phải làm việc nặng mà cô ta còn phải giặt quần áo và nấu cơm, thế này cũng thôi đi, lại chỉ được ăn toàn cháo rau xanh, không có một chút nước béo nào hết, ngay cả cái bánh ngô cũng không được ăn.
Nếu là ở nhà họ Lục, mỗi ngày cô ta còn có thể ăn một bát cháo trắng và vài cái bánh bột ngô.
Điền Kim Hoa buồn phiền nằm lên ván giường, cô ta nghĩ đến Lục Cương Quốc, cũng nghĩ đến con trai mình.
Tiết Ngạn bưng cá trong chậu về nhà, sắc mặt u ám dọa người, trong lòng anh giống như có một tảng đá đè nặng, lo được lo mất.
Anh muốn trực tiếp làm rõ với Lục Giai Giai nhưng bây giờ anh chẳng có gì cả, đến ngay cả căn nhà cũng không thể cho cô.
Tiết Ngạn cảm thấy hiện tại mình vẫn chưa có tư cách chính miệng nói thích Lục Giai Giai.
Cô gái được nuông chiều từ nhỏ đến lớn như Lục Giai Giai, anh thích cô như vậy, làm sao nỡ để cô chịu khổ?
“Anh cả!” Tiết Dương vừa thấy Tiết Ngạn về nhà đã lập tức đi ra đón.
Anh cả đã nói tối nay sẽ có món cá cay ăn.
“Để em cầm cho,” Tiết Dương hào hứng nhận cái chậu trong tay Tiết Ngạn, nhưng để sát gần ánh đèn nhìn một cái, cậu bé nghi ngờ hỏi: “Anh cả, đây không phải cá cay mà?”
Đàn ông nhà họ Tiết đều thích ăn cay, đặc biệt là Tiết Dương, thịt thỏ cay lần trước khiến cậu bé ăn đến phát khóc luôn.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bình thường cha Tiết không biết nấu cơm, đột nhiên ăn được món vừa cay vừa thơm, có lực tấn công khá mạnh cho nên bốn cha con đều thích mùi vị này.
Sắc mặt của Tiết Ngạn u ám đến sắp nhỏ thành nước, giọng nói đè thấp đến rất trầm: “Chỉ có cá nấu không thôi.”
Cô tức giận cho nên cố tình nấu canh cá.
Tiết Dương thấy sắc mặt Tiết Ngạn không tốt cho lắm, hậm hực không dám hỏi thêm, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Canh cá cũng rất ngon, có vị tươi mới, buổi tối Tiết Dương ăn thêm hai bát cơm.
Xong bữa tối, Tiết Ngạn cầm cái giỏ định ra ngoài.
Tiết Khiêm gọi anh: “Anh cả, anh lại định lên núi ạ.”
Tiết Ngạn thường xuyên chạy lên núi, thường đều là đi săn, nhưng hôm qua anh lại đi hái dâu.
Hoa quả có thể ăn được trên núi trên cơ bản đều đã bị người hái sạch rồi, chỉ có mấy nơi hẻo lánh đó mới may mắn còn.
Tiết Ngạn gật đầu sau đó quay người rời đi, bóng lưng chậm rãi biến mất trong màn đêm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận