Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 515: Ngày mai anh đi rồi

Vốn vừa tỉnh nhưng nằm một lúc thật sự lại ngủ tiếp, đợi khi cô tỉnh lại lần nữa thì Tiết Ngạn đã đi làm về.
Lục Giai Giai đổ nước nấu cơm, Tiết Ngạn nhóm lò, anh nhìn mồi lửa, thấp giọng bảo: “Ngày mai anh đi rồi.”
“Nhanh như vậy sao?” Lục Giai Giai tính toán, hai người bọn họ quả thật đã dính nhau một thời gian rất dài rồi, cô hỏi: “Có cần mang gì đi không, hôm nay em sẽ xếp đồ cho anh.”
Cô đặt bánh vào nồi, chợt ngẩng đầu: “Đúng rồi, em làm hai cái áo dày cho anh, hôm nay anh giặt rồi phơi khô trước, ngày mai vừa vặn mang đi.”
“Ừm.” Tiết Ngạn căng da mặt, thêm củi vào lò, vẫn không biết nên nói thế nào.
Lục Giai Giai đang thầm nghĩ cho Tiết Ngạn mang gì đi ăn bây giờ, trong lúc nhất thời cũng không chú ý đến anh.
Ăn xong cơm trưa, cô muốn lên núi đi săn với anh.
Tiết Ngạn vô cùng thích tuyên bố chủ quyền lên những chuyện của Lục Giai Giai nên trực tiếp dẫn cô lên núi.
Anh đeo gùi, bên trong đựng đầy thiết bị đi săn, mà Lục Giai Giai thì đeo cái túi màu xanh lục đi bên cạnh Tiết Ngạn.
Nhân duyên của cô không tồi, trên đường có người hỏi: “Con bé nhà họ Lục đi đâu thế?”
“Bà Vương, cháu với Tiết Ngạn đi săn.” Lục Giai Giai cười ngoan ngoãn đáp lời.
Bà cụ lộ ra mấy cái răng còn sót lại, nhìn Tiết Ngạn rồi lại nhìn Lục Giai Giai: “Lớn lên xứng đôi thế chứ lại, lát nữa lên núi cẩn thận một chút.”
Lục Giai Giai gật đầu, mềm mại đáp: “Cháu biết rồi.”
Bộ dáng ngoan ngoãn này của cô khiến rất nhiều người phụ nữ xung quanh ngưỡng mộ, sao Đại Nha lại sinh được đứa con gái như thế? Nếu như bọn họ cũng sinh được một cô con gái hiếu thuận và xinh đẹp như thế thì tốt biết bao.
Tiết Ngạn thấy Lục Giai Giai được chào đón như thế lại nghĩ đến đám đàn ông khác trong thôn, rõ ràng anh biết không có khả năng nhưng trong lòng vẫn như có tảng đá đè nặng.
Anh muốn cô gái nhỏ che giấu một chút… nhưng lại không biết phải làm loại chuyện này thế nào.
Hai người dần đi xa, người trong thôn nhìn bóng lưng của bọn họ.
Mới đầu bọn họ cảm thấy Tiết Ngạn không xứng với Lục Giai Giai, nhưng thời gian lâu dần, ngược lại dần thấy hai người bọn họ càng ngày càng có tướng phu thê.
Một người đàn ông vừa lạnh lùng vừa hung dữ như Tiết Ngạn nhưng khi ánh mắt vừa rơi lên người Lục Giai Giai, tầm nhìn lạnh nhạt đó trong nháy mắt đã có thể ôn hòa hẳn đi.
Vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra sự yêu thích và thiên vị của anh.

Mẹ Lục mở cuộc họp trong nhà, bà ta thở dài một tiếng trước.
“Mẹ sao thế ạ?” Trương Thục Vân nhỏ giọng hỏi.
Mẹ Lục không hào hứng cho lắm, đáp: “Còn không phải là em gái cô hay sao, ngày mai Tiết Ngạn phải đi làm, một tuần mới về có một ngày, tôi không yên tâm để một mình con bé ở nhà. Đang nghĩ kêu con bé về nhà mẹ đẻ ở.”
Trương Thục Vân sững sờ, gương mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Cha Lục gõ cán tẩu, mở miệng trước: “Con gái đã gả đi rồi, về nhà chẳng phải sẽ khiến người chê hay sao, tôi thấy hay là kêu Tiết Ngạn tìm một căn nhà nhỏ ở thị trấn, đến khi đó kêu Giai Giai chuyển lên ở.”
Trương Thục Vân nôn nóng: “Sao có thể khiến người chê được ạ? Cha, em gái tốt bao nhiêu, lúc bận rộn vẫn nấu cơm giúp bọn con, còn dạy đám trẻ đọc sách, phòng cả bọn con biết ơn em còn chẳng kịp, làm sao có thể ghét em được.”
Cô ta giậm chân, trên trán thậm chí còn túa mồ hôi: “Con rất thích em, không phải chỉ giặt thêm có bộ quần áo thôi sao? Con bằng lòng giặt cho em, mẹ, mẹ cứ kêu em về nhà đi, đến khi đó con sẽ hầu hạ em.”
Ánh mặt trời rất chói chang, cha Lục và mẹ Lục đưa mắt nhìn nhau với vẻ khó xử.
Trịnh Tú Liên cũng ở bên cạnh bảo: “Cha, mẹ, cho em gái về nhà mẹ đẻ ở đi ạ, em còn nhỏ, bọn con đều là anh trai chị dâu của em, làm sao có thể ghét bỏ em được.”
Trương Thục Vân vội phụ họa: “Đúng đấy ạ.”
“Thế cũng không được.” Sắc mặt của mẹ Lục nặng nề: “Con gái tôi sẽ không đồng ý, nó nói phải suy nghĩ thêm, chắc hẳn vẫn sợ làm khó các cô.”
“Sao em gái có thể nghĩ như thế được ạ?” Trương Thục Vân trừng to mắt: “Làm sao tụi con có thể khó xử vì em, đây là nhà mẹ đẻ của em, muốn về đây ở thì về đây ở, lẽ nào gả ra ngoài thì không cho con gái về hay sao?”
“Tôi cũng nghĩ như vậy nhưng không có cách nào khác, nó nói vẫn phải suy nghĩ thêm đã.”
“Suy nghĩ gì nữa? Mẹ, chiều nay mẹ mau đi tìm em, kêu em đừng lo lắng nhiều chuyện dư thừa như vậy nữa, bọn con đều hy vọng em về nhà mẹ đẻ ở.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận