Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 426: Cầu hôn 6

“Bà, bà…” Trên mặt mẹ con Cao Điểm lúc trắng lúc đỏ.
“Đi, đi.” Cao Điểm trực tiếp kéo Cao Chiêu Đệ đi về nhà.
Cao Chiêu Đệ có hơi không phục: “Mẹ, con muốn xem cô vợ mà anh cả nhà họ Tiết muốn lấy lớn lên thế nào? Con đoán cô ta chắc chắn cũng giống con gái của đại đội trưởng thôn Bắc Thủy chúng ta thôi, vừa lùn vừa béo, hoàn toàn không so được với con.”
“Lớn lên xấu thì có thể làm được gì?” Cao Điểm nghiến răng nghiến lợi.
Cao Chiêu Đệ cắn môi: “Vậy chứng minh anh cả nhà họ Tiết không có mắt nhìn, anh ta lấy cô gái đó là vì muốn làm con rể của đại đội trưởng, chỉ cần con lớn lên đẹp hơn cô ta, đứng ở đó, tất cả mọi người đều biết có ý gì.”
Bà già vừa mới đi ra ngoài chắc hẳn chính là mẹ ruột của cô gái đó, Cao Chiêu Đệ nghĩ, bà mẹ lớn lên không ưa nhìn vậy đứa con gái có thể lớn lên ưa nhìn được sao?
Cao Chiêu Đệ hất cằm: “Đợi khi cô ta bước ra khỏi phòng, con sẽ cố tình đi qua cửa nhà họ Lục, không ai nói đường trước cửa không thể đi.”
Cao Điểm suy nghĩ, cuối cùng cắn răng: “Được, dù sao danh tiếng cũng đã mất rồi, nếu con lớn lên đẹp hơn cô ta, nói không chừng còn có thể vớt chút mặt mũi về.”
Bọn họ quay trở lại, trên đường gặp được bà Tiền đang đi tới trước mặt.
Bà Tiền giẫm đạp nhà họ Tiết mười mấy năm, bây giờ lại liên tiếp bị vả mặt, trong lòng bà ta nghẹn một cục tức không trút đi đâu được.
Bà ta cảm thấy trong lòng khó chịu, định về nhà nghỉ ngơi, nhưng đi được nửa đường lại cảm thấy hai chân không chịu sự kiểm soát, trực tiếp cứng ngắc ngã thẳng xuống đất.
Mẹ con Cao Điểm nghe thấy tiếng vội nhìn ra sau, sợ đến mức chạy nhanh hơn.
Nhà họ Tiết và nhà họ Lục rất nhanh đã trao sính lễ, đám người thổn thức không thôi.
Nhà họ Tiết cho sính lễ ba mươi sáu đồng tiền và ba khúc vải dệt, coi như là sính lễ cao, bên trong còn có một cái hộp nhỏ, Tiết Ngạn sợ lấy nhân sâm ra sẽ dẫn tới tranh chấp nên hoàn toàn không mở ra mà đưa thẳng cho mẹ Lục.
Ba anh em nhìn đứa em rể tương lai này với vẻ khó chịu.
Sao đột nhiên lại tới cầu hôn? Bọn họ vẫn chưa khảo nghiệm tên này cơ mà.
Lục Giai Giai ở trong phòng nghe tiếng huyên náo bên ngoài, một tay cô chống cằm, nhìn quyển sách giáo khoa cấp ba với vẻ nhàm chán.
Qua khoảng hai tiếng, mẹ Lục mới đẩy cửa ra cho hai người gặp nhau, bước qua trình tự cuối cùng.
Lục Giai Giai: “…”
Cô xuống giường, khi gần bước đến bên cửa lại đột nhiên khẩn trương, vội hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.
Lục Giai Giai bước ra ngoài, trong tay Tiết Ngạn cầm ba khúc vải.
Màu sắc của vải là màu xanh da trời, màu gạo trắng và màu đỏ, bây giờ màu vải phổ biến đều là màu đen và màu xám, mấy màu tươi đẹp như vậy đều rất khó mua.
“Ra ngoài rồi, hình như nó ra ngoài rồi.” Cao Chiêu Đệ xuyên qua đám người nhìn vào trong, nhưng bởi vì trong nhà quá đông người nên cô ta chỉ nhìn thấy chân đối phương.
Tim của Tiết Ngạn đập rất vang, ngón tay cuộn chặt lại, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai, nhấc chân đi đến trước mặt cô, đặt khúc vải xuống trước mặt và thấp giọng nói: “Tặng em.”
Nhiều người như vậy đang nhìn khiến Lục Giai Giai có hơi ngại ngùng, cô cúi đầu nhận vải.
Cao Chiêu Đệ không thể chờ được nữa, trực tiếp sáp đến cửa nhà họ Lục, nhưng Tiết Ngạn quay lưng với cô ta, lớn lên lại cao nữa, nên trực tiếp chắn hoàn toàn người trước mặt anh.
Cô ta chen vào, đi sang bên cạnh, vốn muốn hạ bệ Lục Giai Giai.
Nhưng khi tầm nhìn của Cao Chiêu Đệ vừa chạm vào mặt Lục Giai Giai, trong nháy mắt đã không nhúc nhích nổi.
Cô gái trẻ đối diện với Tiết Ngạn có làn da vừa trắng vừa mềm, đôi mắt to long lanh nước, môi đỏ tóc đen, cực giống với những cô tiểu thư nhà giàu trong tưởng tượng của cô ta khi nghe thuyết thư.
Những người khác cũng chú ý đến Cao Chiêu Đệ, chuyện tự đề cử bản thân này từ mấy năm trước đã không có một ai, cho nên hiển nhiên cô ta được rất nhiều người nhớ kỹ.
“Người nhà họ Cao còn dám tới đây nữa chứ, đầu óc có vấn đề sao? Nếu là tôi đã sớm chạy mất từ lâu rồi.”
“Chỉ có cô ta mới có mặt mũi tự mình tìm tới cửa, người ta đã có đối tượng rồi, lớn lên vừa xinh đẹp vừa có công việc, cho dù mù mắt cũng không nhìn trúng cô đâu.”
“Hừ, giờ chạy qua đây là muốn tự rước lấy nhục sao? Xấu hổ chưa, mới đầu thì mặt dày, bây giờ ngay cả thể diện cũng không cần nữa.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận