Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 893: Mùa tốt nghiệp 1

Lục Giai Giai thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau cô dẫn Bạch Đoàn thật sự rời đi, cô không rảnh diễn kịch với bọn họ.
Trong lòng cô có khúc mắc, không có cách nào giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô không muốn cưỡng ép chính mình.
Tiết Ngạn không yên lòng, Lục Giai Giai và Bạch Đoàn quá phù hợp với mục tiêu của bọn bắt cóc, cộng thêm còn có đồ đã mua phải cầm đi, cho nên anh theo bọn họ lên xe lửa, tiễn họ về nhà.
Lục Giai Giai trở về đưa thực phẩm dinh dưỡng cho ba ông bà cụ, đặc biệt dặn dò cha Tiết phải uống đúng giờ.
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Cái này còn cần nhắc nữa sao? Đều là đồ tốt, hai người bọn họ ai dám không uống mẹ sẽ vả cho một cái, đánh một trận rồi sẽ nhớ ngay.”
“…” Cha Lục và cha Tiết lập tức gật đầu.
Có mẹ Lục tọa trấn, Lục Giai Giai nhàn rỗi dẫn cục bông nhỏ tới thư viện.
Bạch Đoàn lớn rồi cũng có thể ở đây đọc sách, không cần cô lo lắng quá nhiều.
Ba phòng đến Thâm Quyến là bắt đầu làm giấy tờ nhà đất, Trương Thục Vân cũng không sợ Trịnh Tú Liên hối hận, tiền của cô ta đã sớm trả cho Trịnh Tú Liên rồi, nếu đối phương còn dám giở thủ đoạn với cô ta, cô ta cũng không phải kiểu người có văn hóa như em gái đâu.
Trịnh Tú Liên cũng không có ân tình gì với cô ta cả, dám không đưa nhà mà cô ta đã mua cho cô ta, vậy cô ta sẽ không nhân nhượng một chút nào hết, nhất định sẽ nhảy tới đánh Trịnh Tú Liên một trận.
Có chuyện trước đây rồi, Lục Nghiệp Quốc cũng hơi đề phòng Trịnh Tú Liên, chuyện nào ra chuyện đấy, cửa hàng của anh ta là dùng bạc thật vàng thật để mua lấy.
Quyền sở hữu nhà đất xử lý rất nhanh, Trịnh Tú Liên cũng không giở trò gì cả.
Cộng thêm mua căn nhà của Trịnh Tú Liên thì dưới tên phòng cả đã có năm căn nhà, bốn cửa hàng, cả đời này cho dù chẳng làm gì hết, chỉ cho thuê không cũng đã có thu nhập không nhỏ rồi.
Trương Thục Vân vui muốn xỉu, hai đứa con gái và hai đứa con trai của cô ta, cộng thêm hai vợ chồng cô ta nữa, đợi bọn trẻ trưởng thành rồi, vừa vặn có thể mỗi người một căn nhà, thật sự không được thì có thể mua thêm.
Đến khi ấy xem em gái liệu có kiến nghị gì hay không, cứ nghe lời là được.
Phòng cả và phòng tư có cửa tiệm, bắt đầu nghĩ xem nên buôn bán thế nào.
Phòng hai đi tìm Tiết Ngạn, Lục Cương Quốc đặt một bản hợp đồng tới trước mặt anh, anh ta gãi đầu, không biết nên biểu đạt thế nào mới tốt: “Em rể, trước kia các cậu đã giúp chúng tôi nhiều như vậy, đây là hai căn nhà và hai cửa tiệm, coi như là phần bồi thường của chúng tôi, trước kia là chúng tôi không đúng!”
Trịnh Tú Liên ở bên cạnh vội vàng mở miệng: “Đều là lỗi của tôi, là tôi coi lòng tốt của em gái như chuyện hiển nhiên, nếu thật sự không được thì ba cửa tiệm ba căn nhà đều có thể cho các cậu, tôi nói thật đó.”
“Tôi với Cương Quốc có thể về quê trồng trọt, trước kia là chúng tôi không đúng, nói một cách chính xác thì là lỗi của tôi.”
Trịnh Tú Liên cúi đầu: “Là tôi ích kỷ.”
“Không cần.” Tiết Ngạn đẩy văn kiện về, anh lạnh giọng: “Ba căn nhà và ba cửa hàng này đừng bán nữa, không phải anh chị còn mua một cửa tiệm nhỏ nữa sao? Trước cứ làm ăn ở cửa tiệm nhỏ này, làm khoảng một năm nữa, quen rồi lại nói đến cái khác sau.”
“Giai Giai hy vọng anh chị sống tốt, cho anh chị mua mấy căn nhà này cũng là để anh chị có cái bảo vệ, chỉ cần làm theo lời tôi nói hôm nay là được, sẽ không sống quá tệ.”
“Về phần thái độ của Giai Giai đối với anh chị, tôi không muốn khiến cô ấy mệt, anh chị cũng đừng tìm cô ấy nữa, về phần cha vợ và mẹ vợ, nên làm thế nào thì tự anh chị nghĩ đi.”
Tiết Ngạn vẫn nhắc nhở một chút: “Đừng chỉ biết treo hối hận bên miệng.”
Trịnh Tú Liên không ngốc, cô ta nghĩ ngợi rồi lập tức đáp: “Chúng tôi hiểu rồi.”
“Mang những thứ này của anh chị đi đi.” Tiết Ngạn còn chẳng nâng mắt lên nhìn.
Trịnh Tú Liên và Lục Cương Quốc biết ở lại đây sẽ khiến người chán ghét, bọn họ hé miệng nhưng rồi vẫn đi.
Bắt đầu từ tháng này, mỗi tháng phòng hai đều sẽ gửi đồ về thủ đô, nhỏ đến ăn mặc, lớn đến thực phẩm dinh dưỡng, thậm chí tháng nào cũng gửi hai trăm đồng tiền tiêu vặt cho cha Lục và mẹ Lục.
Lục Giai Giai biết phòng hai đang xin lỗi, mới đầu cô mắt không thấy thì tim không đau, hoàn toàn không nhìn mấy thứ này.
Tháng đầu tiên mẹ Lục thậm chí còn trực tiếp ném đồ vào thùng rác.
Tháng thứ hai, phòng hai vẫn gửi đồ tới vào đúng thời gian đó, có cái là mua, có cái là bản thân bọn họ tự làm, thậm chí còn nhờ người khác viết thư, làm cũng rất ra gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận