Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 102: Lục Thảo? Là ai?

Mẹ Lục mới chẳng thèm nói đạo lý gì đó với cái loại não tàn này mà bảo thẳng: “Nếu như cô không làm xong việc vậy trưa không cần về nhà nữa, nếu như cô chết ở ruộng, chúng tôi sẽ kéo cô về chôn. Tôi bỏ tiền lấy một đứa vợ khác cho thằng hai.”
Điền Kim Hoa lập tức không dám khóc nữa, ngón tay của cô ta ôm mặt, cắn răng không dám nấc một tiếng nào.
Mẹ Lục xử lý xong Điền Kim Hoa mới nhìn đám người trong sân, trước nhìn Lục Cương Quốc.
“Thằng hai, mày phải nhớ cái tốt của em gái mày, nếu không phải có em gái mày thì tao chẳng thèm quản chuyện xấu của nhà tụi mày làm gì, mày nói coi buổi trưa mày mới ăn cá của em gái mày xong, buổi chiều em gái mày còn lo lắng cho cả gia đình mày, mày nói xem mày có thấy thẹn với lòng không hả?”
Một người đàn ông lưng hùm vai gấu như Lục Cương Quốc lại rơi nước mắt tí tách: “Mẹ, con hổ thẹn, con có lỗi với em gái.”
Anh ta nhìn về phía Lục Giai Giai với gương mặt đầy nước mắt, vừa biết ơn vừa hối hận, vẻ mặt vô cùng phong phú.
Lục Giai Giai: “… Anh hai, không cần khách sáo.”
Mẹ Lục phát lực: “Vậy mày nói sau này em gái mày bị bắt nạt thì phải làm sao hả?”
“Cho dù con có chết cũng sẽ đòi lại công bằng cho em gái!”
Lục Giai Giai: “…” Không cần thế đâu, thật sự không cần đâu!
“Tụi bây thì sao?” Mẹ Lục nhìn về phía hai đứa con trai khác.
Lục Ái Quốc ưỡn thẳng sống lưng: “Mẹ, con giống em hai, con là anh, bảo vệ em gái là chuyện nên làm, ai dám bắt nạt em gái con, con sẽ đấm chết nó!”
Lục Nghiệp Quốc thì lại có hơi bất mãn: “Mẹ, sao mẹ còn hỏi câu này nữa? Ai bắt nạt em gái đương nhiên phải đánh chết nó rồi, không cần anh cả với anh hai lên, một mình con đã đủ giải quyết rồi!”
Vì thế anh cả với anh hai lại liếc mắt nhìn em tư với vẻ bất mãn.
Mẹ Lục hài lòng rồi, lại nói với đám cháu trai và cháu gái của mình: “Hôm nay mấy đứa có thể ăn cá, có thể ăn gà đều là nhờ cô út của mấy đứa cả.”
Mấy đứa cháu trai cháu gái đồng thanh hô mà không hề run sợ chút nào: “Cô út tốt nhất!”
Lục Giai Giai muốn che mặt quá.
Mẹ Lục nghển cổ: “Đương nhiên cô út của các cháu tốt nhất, nào có giống người nhà họ Điền nào đó, ngày nào cũng chỉ muốn trộm đồ của nhà họ Lục chúng ta cho người khác, các cháu phải nhớ kỹ, nếu như lương thực bị trộm đi thì các cháu sẽ không có cơm ăn mà chỉ có thể đói bụng.”
Điền Kim Hoa trong nháy mắt phải chịu đựng nhiều điều không giải thích được, ngay cả Đại Sơn cũng hỏi: “Mẹ, sao mẹ có thể trộm đồ cho nhà họ Điền được? Mẹ trộm lương thực đi thì con phải làm sao, có phải mẹ chỉ thương Đại Phi chứ không thương con không?”
Đại Phi là cháu trai cả nhà họ Điền, tuổi cũng sêm sêm với Đại Sơn.
Ngày thường Điền Kim Hoa cũng vô cùng thương Đại Phi, có đôi khi con trai ruột của mình chỉ đành xếp sau.
Theo như mẹ Điền nói thì người đều phải để lại đường lui cho mình, lỡ như có một ngày Đại Sơn không hiếu thuận với cô ta thì cô ta còn có cháu trai có thể nương nhờ.
Nhưng bây giờ có thế nào Điền Kim Hoa cũng không thể để lộ ra: “Đại Sơn, làm sao mẹ có thể không thương con, con chính là máu mủ của mẹ cơ mà.”
“Cô ta chẳng thương gì cháu đâu.” Mẹ Lục đã sớm nhìn thấu bản tính của Điền Kim Hoa rồi, lặng lẽ ly gián bảo: “Nếu như cô ta thương cháu thì sao có khả năng lấy thịt heo của cháu về nhà mẹ đẻ cho Đại Phi ăn.”
Đại Sơn lập tức oán trách, cậu bé vất vả lắm mới có thể ăn một bữa thịt, vậy mà mẹ lại muốn mang thịt cho anh họ của cậu bé.
“…” Điền Kim Hoa chỉ hận không thể chặn miệng mẹ Lục lại.
Còn nữa, Đại Phi là anh họ của Đại Sơn, giúp đỡ lẫn nhau không phải là chuyện nên làm hay sao?
Cô ta lắc đầu với Đại Sơn, mẹ Lục hừ nhẹ một tiếng, Điền Kim Hoa lập tức không dám có hành động gì khác nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận