Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 421: Cầu hôn 1

“Sau một tuần đăng ký kết hôn luôn ạ!” Lục Giai Giai hơi dừng lại: “Chị Tú Liên bằng lòng ạ?”
“Có gì không bằng lòng? Mẹ cũng đã dành cho sự tôn trọng nên có rồi, sính lễ bày lên bàn đều dựa theo tiêu chuẩn của kết hôn lần một, ở độ tuổi này của tụi nó, mỗi người đều chăm con riêng của mình, sống qua ngày mới là quan trọng nhất, mẹ nào có lòng dạ gì làm mấy chuyện không thực tế kia với tụi nó.” Mẹ Lục bĩu môi, tiếp tục uống nước.
Không phải bà ta tự khen mà với điều kiện hiện tại của Trịnh Tú Liên không thể tìm được bà mẹ chồng nào hào phóng như bà ta đâu.
Không chê có con riêng, tiêu chuẩn lại của người kết hôn lần một.
Hơn nữa Trịnh Tú Liên không thể sinh đẻ được nữa, trừ Lục Cương Quốc ra, người tới cửa cầu hôn đều là một vài người đàn ông ế lâu năm hoặc là sức khỏe có vấn đề.
Đối mặt với những người cầu hôn này, Trịnh Tú Liên dẫn theo hai đứa con gái chắc chắn không dám cưới.
Lại nói đến nhà bọn họ, cha Lục là đại đội trưởng, tuy rằng tính cách của Lục Cương Quốc chậm chạp nhưng thành thật chất phác, chịu khó bỏ sức làm việc, lại thương con, tổng hợp lại mà nói chính là một người đàn ông có thể sống chung.
Về phần tại sao lại kết hôn nhanh như vậy, ngược lại không phải nhà họ Lục vội mà là nhà họ Trịnh vội, nhà của nhà họ Trịnh không đủ rộng, hai đứa con dâu vì Trịnh Tú Liên mà đánh nhau.
Mẹ Lục đặt cái bát trong tay xuống: “Qua hai ngày nữa còn phải lên thị trấn mua đồ, mua thêm ít kẹo với ít thịt, đến khi đó mọi người cùng náo nhiệt.”
Bà ta quay đầu nhìn Lục Cương Quốc: “Thằng hai, việc mẹ có thể làm cho mày cũng đã làm rồi, về phần chuyện xây nhà mới mày cũng đừng nghĩ, lúc đầu mày lấy Điền Kim Hoa đã tiêu sạch hết tiền rồi, bây giờ tao cũng đã bỏ thêm sính lễ cho mày, lại bày cỗ cho mày, hôm nay tao nói luôn ở đây, sau này hai đứa tụi bây sống thành cái dạng gì tao cũng không quản, nhưng phải chăm sóc con cái tốt cho tao, còn tiền sính lễ này, đợi sau này mày có tiền nhất định phải trả lại cho mẹ.”
“Con, con biết rồi ạ.” Lục Cương Quốc xấu hổ cúi đầu.
Mẹ Lục liếc mắt nhìn Trương Thục Vân.
Mấy lời này bà ta nói ra cốt là cho nhà thằng cả nghe, làm mẹ chồng thật khó.
Chi nhiều cho phòng hai như thế, phòng cả khó tránh khỏi sẽ oán trách, nhưng cũng không thể không cho Trịnh Tú Liên sính lễ được.
Theo như con gái bà ta nói thì qua hai năm nữa thời thế tốt lên, chút sính lễ này cũng không tính là gì cả, phòng hai chắc chắn sẽ trả được, như vậy phòng cả cũng sẽ bớt oán trách.
Bà ta có thể không ép phòng hai trả tiền, khi nào có tiền thì trả cũng được, nhưng hình thức này nhất định phải có.
Không có cách nào khác, bốn đứa con trai, một bát nước bưng không vững, để rơi thì chúng oán trách, bưng vững rồi, không biết phấn đấu thì không sống nổi.
Mẹ Lục nói tiếp: “Mấy chuyện này tao đã nói với Tú Liên rồi, Tú Liên cũng đã đồng ý, bây giờ cuộc sống khó khăn, tụi bây cũng không kiếm được tiền, đợi cuộc sống càng ngày càng tốt lên, tụi bây nhất định phải trả.”
Lục Cương Quốc lại nói: “Mẹ yên tâm đi ạ, con nhất định sẽ trả.”
Trương Thục Vân không nói tiếng nào, nhưng trên mặt lại có thêm một nụ cười.
Lục Giai Giai thấy thế, đột nhiên cảm thấy duy trì các mối quan hệ gia đình rất khó, đặc biệt là gia đình đông con trai.
Cô thấy bầu không khí khẩn trương mới miệng ngọt bảo: “Mẹ lợi hại nhất, không có chuyện gì không làm được, nói gì thì chính là cái đó, lúc trước nói dẫn chị hai về cho con, hôm nay vừa ra cửa đã dẫn về được rồi.”
“Ôi chao…” Trên mặt mẹ Lục vui đến nở hoa: “Vẫn là con gái mẹ biết thương người, lời này nói ra làm lòng mẹ thoải mái quá, không giống con trai, vụt ba gậy cũng không đánh được quả rắm nào.”
Ba đứa con trai: “…”
Thế này, thế này cũng thật coi thường bọn họ, thật sự không đánh cũng có thể…
“Đúng rồi, mẹ ơi, Tiết Ngạn đã trả tiền với bột mì trắng về rồi.” Lục Giai Giai chỉ vào cái tủ cách đó không xa trước, rồi lại lấy tiền trong túi đưa cho mẹ Lục: “Có số tiền này rồi, nhà mình chắc hẳn không túng thiếu nữa chứ?”
Quả thật không túng thiếu, chỉ là mất đứa con gái mà thôi, mẹ Lục nhận tiền qua với vẻ không vui.
Nhà họ Lục vì Lục Cương Quốc mà hơi bận, Lục Giai Giai vừa vặn có ngày nghỉ, vì vậy buổi tối lại cùng cha Lục và mẹ Lục lên núi.
Bọn họ mang tám con gà rừng, mười con thỏ và một con hoẵng ngốc từ trên núi về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận