Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 726: Cha, cha nghĩ nhiều rồi, con còn phải nuôi vợ nữa 2

Năm đó bọn họ vốn cũng vì bị ép đến bất đắc dĩ mới tới nơi thâm sơn cùng cốc này, vất vả lắm mới có cơ hội trở về thành phố, lại còn bị ngăn cản nhiều lần nữa chứ.
Ở trong mắt rất nhiều người, tất cả những gì xảy ra ở đây đều là sỉ nhục, toàn bộ sự thỏa hiệp đều là vì sinh tồn.
Cản trở đường về thành phố của bọn họ chính là đang đòi mạng của bọn họ, nếu đã như thế, vậy thì ly hôn đi.
Trong lúc nhất thời trong thôn tiếng than dậy đất.
Kết quả tất yếu phải sinh ra trong thời đại, không có cách nào tránh được.
Châu Văn Thanh nhìn căn nhà tồi tàn rồi lại nhìn Lục Thảo vừa xấu vừa khó coi, trong lòng anh ta đã có quyết định.
Về phần Tuyết Đoàn, tuy rằng là một đứa con trai nhưng con trai thì lúc nào cũng có thể có thôi, chỉ cần trên đời này còn phụ nữ thì anh ta sẽ không thiếu con trai.
“Chúng ta cũng ly hôn đi.” Châu Văn Thanh đứng ở cửa đối diện với Lục Thảo đang dọn dẹp đồ, nói.
Cơ thể anh ta hơi nghiêng về sau, vừa có tình hình là chuẩn bị chạy.
Cả người Lục Thảo căng cứng, sau đó nổi giận đùng đùng: “Anh nói cái gì? Anh lại dám ly hôn với tôi á, Châu Văn Thanh, ai cho anh lá gan đó?”
“Giữa chúng ta vốn không có tình cảm gì, chẳng qua là tôi tính kế cô, cô tính kế tôi, ở bên nhau sống qua ngày còn có ý nghĩa gì?” Châu Văn Thanh cố gắng thuyết phục.
Lục Thảo cũng không nói nhiều mà lao lên đánh anh ta một trận, đánh cho anh ta ôm chạy trối chết.
Cô ta phỉ nhổ một tiếng: “Ly hôn, anh nghĩ đẹp nhỉ, Châu Văn Thanh, cả đời này anh cũng đừng hòng ly hôn với tôi!”
“Dù sao chân đất cũng không sợ đi giày, tôi đã chẳng còn gì nữa rồi, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”
Châu Văn Thanh nắm khung cửa, anh ta cúi người ngồi ở cửa hết một tiếng đồng hồ, sau đó lau hốc mắt ẩm ướt.
Anh ta nhìn mũi chân mình, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Cuộc sống của Lục Giai Giai ở trường học rất bận bịu, cô không chỉ phải học môn chính là tiếng Anh mà còn phải học một môn tiếng Đức nữa.
Áp lực học hành nhiều hơn người khác gấp đôi.
Khổng Nhã thi thoảng sẽ tới tìm Lục Giai Giai chơi, hai người ở chung có lúc cũng sẽ thảo luận một vài văn học.
Lục Giai Giai biết cũng không ít hơn Khổng Nhã, dù sao thì ở thời hiện đại cũng được nuôi như một tài nữ, có nhiều chỗ cô đã từng đọc qua.
“Giai Giai, em thật lợi hại quá, ngay cả mấy thứ này cũng biết.” Trong mắt Khổng Nhã mang theo tia sáng.
Lục Giai Giai nở nụ cười: “Trước đây em thích đọc sách nên biết nhiều hơn một chút thôi.”
Trần Ngọc nhìn thấy Khổng Nhã lại không nhịn được mà giở giọng quái đản: “Hình như đây là phòng học của học viện ngoại ngữ chúng tôi mà nhỉ, một người học thiết kế lại cứ luôn chạy tới chỗ chúng tôi hoài, học viện thiết kế các cô không có phòng học hay sao?”
Cô ta nhìn chằm chằm vào gương mặt đó của Khổng Nhã, Trần Ngọc không hiểu tại sao Lục Kính Quốc lại thích cô ấy, cả ngày chỉ biết cầm một quyển sách đọc, làm bộ làm tịch.
Khổng Nhã chậm rãi nâng mắt lên, cười rất nhã nhặn: “Cô đang nói chuyện với tôi sao?”
Trần Ngọc xoa bụng, cười lạnh: “Không phải cô thì còn có thể là ai?”
Khổng Nhã thành thật đáp: “Thứ cho tôi nói thẳng, cô không khỏi chanh chua quá rồi đấy.”
Trần Ngọc: “…”
“Còn có một điều chỉ sợ cô vẫn chưa biết, tôi đã xin lãnh đạo được học song ngành, cũng là sinh viên của học viện ngoại ngữ, nếu cô có thể học ở học viện ngoại ngữ thì tôi cũng có thể.” Khổng Nhã nho nhã lịch sự, trên người cô ấy có một loại ma lực, cho dù đối phương nóng nảy bao nhiêu nhưng nghe lời cô ấy nói cũng có một loại cảm giác được trấn an.
Trần Ngọc há miệng rồi ngậm lại, rồi lại há miệng.

Xung quanh rất nhanh đã truyền tới tiếng cười nhạo.
Trần Ngọc tức đến mức mặt lại đỏ bừng, cô ta xoa bụng mình, có hơi muốn khóc.
Lục Giai Giai cười trộm, Khổng Nhã đụng vào đầu ngón tay của cô với vẻ bất đắc dĩ.
Tan lớp, hai người cùng nhau đi ăn cơm.
Trần Ngọc ngồi trên ghế ở vườn trường đợi Lữ Vĩ.
Lữ Vĩ cầm hộp cơm chạy qua, anh ta vừa mới kết thúc huấn luyện đã chạy tới trường học, kết quả vẫn tới muộn một lúc.
Trong lòng Trần Ngọc vốn đã bực mình, cô ta chỉ vào mũi Lữ Vĩ và chửi: “Tôi biết ngay anh không để tâm đến tôi mà, Lữ Vĩ, anh chẳng qua chỉ là một trung đội trưởng nho nhỏ, anh nghĩ mình là cái thá gì hả? Nhìn bộ dáng hèn nhát này của anh đi, nhìn thêm một cái mà tôi muốn nôn hết ra rồi!”
Lữ Vĩ nhẫn nhịn: “Đừng mắng nữa, ăn cơm trước đi, nay anh mua thịt kho tàu cho em rồi.”
“Cút.”
“Ăn chút đi, bằng không sẽ không tốt cho con trong bụng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận