Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 154: Đồ thần kinh!

“Đợi, đợi đã...” Châu Văn Thanh liếc mắt nhìn mặt trời nóng rực, cắn răng bảo: “Tôi làm, tôi làm cũng được.”
Lục Giai Giai quay lưng với anh ta rồi nhếch miệng cười, sau đó quay đầu lại cười xán lạn: “Vậy chốt nhé.”
Châu Văn Thanh sững sờ.
Lục Giai Giai lớn lên càng lúc càng xinh đẹp mê người, lúc cười lên nét mặt tinh xảo còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời ở đây.
Anh ta hỏi theo bản năng: “Lục Giai Giai, cô thật sự không cân nhắc đến chuyện sẽ quen với tôi sao? Lần này tôi thật lòng đó, chỉ cần tôi với cô ở bên nhau, tôi đảm bảo sau này sẽ thật thương cô.”
“Tôi phát hiện ra mình yêu cô mất rồi, chẳng qua là trước đây chưa phát hiện ra cho nên mới làm tổn thương cô, thật ra tôi cũng có nỗi khổ, nếu như tôi không thích cô làm sao có thể dây dưa với cô lâu như vậy được?”
“!” Nụ cười trên mặt Lục Giai Giai lập tức biến mất, cô lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh vẫn nên chăm chỉ hốt phân của anh.... ngoan ngoan cho heo của anh ăn đi, tôi chẳng có hứng thú gì với anh hết.”
Lục Giai Giai quay đầu rời đi.
Đồ thần kinh!
Châu Văn Thanh tức giận quát: “Lục Giai Giai, tôi đã nói mình thích cô rồi, rốt cuộc cô còn muốn dạy dỗ tôi thành ra thế nào nữa, hăng quá hóa dở, lẽ nào cô muốn dạy tôi thành đồ bỏ đi mới chịu ở bên tôi sao?”
Có phải cô muốn hoàn toàn không chế anh ta không?
“...” Lục Giai Giai không hề dừng bước.
Không thể không nói Trình Ánh Huyên đã nhập vào cơ thể cô đó quá biết bợ đít, sau khi biết Châu Văn Thanh là nam chính của thế giới này đã trực tiếp coi bản thân cô ta thành nữ chính của thế giới này.
Dù sao cũng là nữ xuyên việt, tự tin thì vẫn có đầy đấy, hơn nữa còn tự cho rằng mình thượng đẳng hơn.
Cô ta nghĩ rằng cứ dây dưa với Châu Văn Thanh thì cuối cùng hai người chắc chắn sẽ ở bên nhau, cho dù Châu Văn Thanh tỏ ra không thích cô ta nhưng trong lòng chắc chắn đã sớm có cô ta, chỉ là vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.
Vì thế... nịnh cứ phải gọi là quên số nhà đi, chỉ đợi vài năm sau trực tiếp trở thành quý bà giàu có.
Lục Giai Giai nổi giận, thật sự phá hỏng hết danh tiếng của cô rồi.
Cô tức giận đi đường mà không phát hiện ra bên cạnh có người khác, trực tiếp đi ngang qua bên người Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn híp đôi mắt dài, nhìn Lục Giai Giai càng lúc càng xa.
Đợi buổi trưa ăn cơm, Lục Giai Giai nhắc đến chuyện của Châu Văn Thanh: “Cha, cha cho anh ta đi chăn heo đi ạ!”
Đôi mắt của cha Lục tối lại, ngoài mặt còn hơi thất thố, hỏi: “Con cũng nhìn trúng cậu ta sao?”
Lúc trước ông ta dựa vào việc Lục Giai Giai không thích Châu Văn Thanh, hơn nữa tính cách thay đổi quá nhiều mới nhận ra đây là con gái ruột của mình.
Sao bây giờ lại dính vào Châu Văn Thanh nữa, sức hút của thằng công tử bột đấy lớn đến thế sao?
“Nhìn trúng anh ta cái gì chứ?” Lục Giai Giai nở nụ cười ngoan ngoãn lộ ra bốn cái răng: “Không phải Châu Văn Thanh thích giả bộ sạch sẽ sao ạ, tuy rằng công việc trong chuồng heo nhẹ nhàng nhưng con nghe nói mùa hè để ngăn ngừa dịch long móng lở mồm ở heo, không chỉ cần cho heo ăn mỗi ngày mà còn phải gánh phân heo, tắm cho heo nữa.”
Mấy mùa khác, cho heo ăn quả thật rất được hoan nghênh nhưng mùa hè lại rất ít người muốn làm vì dù sao cũng vừa bẩn vừa thối.
Cha Lục cười rồi, cảm thấy con gái thâm giống ông ta.
“Cha, cha đừng cười, cha cười trông đáng sợ lắm.” Cha Lục lớn lên vô cùng trầm ổn, khi cười lại luôn khiến người có cảm giác ông ta sắp làm chuyện xấu.
“...”
...
Buổi chiều, Lục Giai Giai đang định nấu cá dưa chua nên không đi đưa nước nữa mà kêu Lục Hoa và Lục Hảo đi đưa, hai cô gái nhỏ cũng có thể chăm sóc nhau trên đường.
Bởi vì buổi trưa lúc ăn cơm đã nói muốn ăn cá dưa chua nên mẹ Lục kêu Điền Kim Hoa cạo vảy cá sẵn, thuận tiện mổ bụng lấy nội tạng rồi rửa sạch.
Cô vừa chuẩn bị nguyên liệu xong đột nhiên có người nắm cẳng chân mình, cúi đầu nhìn lại là đứa nhỏ Lục Dạ này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận