Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 159: Hóa ra về đến nhà là không nhấc nổi dao à!

“Hóa ra ở bên ngoài có thể nấu ra món ngon cho người khác còn về nhà thì không nhấc nổi dao à?”
“Còn phải oang oang cái mồm nói đàn ông không biết nấu cơm, không học được, vớ vẩn, tôi thấy hoàn toàn là không muốn học thì có!”
Lục Giai Giai: “… Rất có lý.”
Trước đây cô cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng… Lục Giai Giai nói: “Mẹ, con mới mười bảy tuổi, nói gả cho người ta làm gì?”
Mẹ Lục: “Không kêu con bây giờ gả đi, mẹ chỉ nói sau này gả đi.”
Bà ta không nói để con gái mình hoàn toàn không nấu cơm nhưng cũng không để con gái bà ta ngày nào cũng phải nấu cơm, hai người bao dung cho nhau mới có thể sống lâu dài được.
Đương nhiên, tốt nhất vẫn là gả cho một ông lớn, như vậy hai người đều khỏi cần nấu cơm.
Mẹ Lục cảm thấy suy nghĩ này hay.
“Vẫn sớm mà mẹ.” Lục Giai Giai đảo cơm trong bát.
Trương Thục Vân ở một bên sững sờ.
Đúng rồi, đều nói đàn ông thô kệch cẩu thả, nấu cơm không ngon hoặc là không biết nấu.
Nhưng tại sao đầu bếp bên ngoài đều là đàn ông, hơn nữa người nào cũng nấu rất ngon, học còn đa dạng hơn phụ nữ nhiều.
Đây hoàn toàn không phải không học được mà là không muốn học.
Đột nhiên trong đầu Trương Thục Vân hiểu ra, cô ta nhìn chằm chằm vào Lục ÁI Quốc.
Lục Ái Quốc tỏ vẻ mình rất oan ức: “Anh cũng không để một mình em nấu cơm, không phải mấy ngày này rất bận sao? Về sớm một chút nấu cơm thì có thể nghỉ ngơi thêm một lúc.”
Ở nhà vẫn tốt hơn ở ngoài đồng nhiều, ngoài đồng vừa nóng vừa ngứa phát hoảng.
Lúc này sắc mặt của Trương Thục Vân mới tốt hơn.
Ngược lại Điền Kim Hoa cảm thấy lời mẹ Lục nói chỉ toàn là ngụy biện, làm phụ nữ không giặt quần áo, nấu cơm, đẻ con, vậy sống còn có ích gì?
Cũng chỉ có mẹ chồng cô ta mới có thể nuôi ra một người ham ăn lười làm giống như em chồng.

Ăn cơm xong, mẹ Lục dẫn Lục Giai Giai vào phòng mình, sau đó lấy một cái nón ra, bên trên còn khâu một vòng vải rũ xuống.
Mẹ Lục đưa cho Lục Giai Giai: “Ngày mai con cầm cái này, lại thay một bộ đồ cũ bình thường vào.”
Lục Giai Giai trực tiếp cầm lấy lật xem một lúc, đây không phải là đấu lạp thời cổ đại dùng để che mặt sao?
Cô không hiểu: “Con đội cái này còn có thể làm việc được sao? Cũng không nhìn rõ đường.”
“Sao không thể làm?” Mẹ Lục thị phạm cho Lục Giai Giai một lần: “Mẹ đã để lại chỗ ở giữa có thể vén sang hai bên, như vậy có thể chắn bụi còn có thể che nắng, tốt bao nhiêu!”
Lục Giai Giai: “… Mẹ làm xong từ bao giờ vậy ạ?”
“Cái này còn không đơn giản sao? Chỉ một lúc đã khâu xong rồi.” Mẹ Lục lạnh mặt: “Nếu con không đội vậy ngày mai đừng đi nữa.”
Con nhỏ ngốc chắc chắn không biết xử lý rơm rạ mệt bao nhiêu, chủ yếu là bên cạnh còn có người đập lúa, đất cuộn lên chỉ một lúc là có thể bụi bám đầy mặt.
Dùng tay lau cũng toàn là bùn.
“Đội, con cũng không nói không đội.” Lục Giai Giai đội thử cái mũ lên, bởi vì vải rất mỏng nên vẫn có thể thấy bóng người mờ ảo.
Cô cảm thấy rất tò mò, mở từ giữa ra, khóe môi nhếch lên, đôi mắt to hiện ra ý cười.
Mẹ Lục càng nhìn con gái bảo bối nhà mình lại càng thích.
Sao bà ta lại biết đẻ thế chứ?
Nhưng vẫn là con gái bà ta có bản lĩnh, bản thân chọn lớn lên đẹp.
Lục Giai Giai có hơi buồn ngủ, nói chuyện với mẹ Lục vài câu rồi định về phòng tắm rửa sau đó đi ngủ.
Cô bước ra cửa, chân va một cái, cúi đầu nhìn thấy lại là Lục Viên, cô bé cầm một đôi giày trên tay, trông có vẻ là đôi mà ngày mai Điền Kim Hoa sẽ đi.
“Cô út…” Vẻ mặt của Lục Viên hơi hoảng loạn, đuôi mắt đỏ hoe giống như vừa mới khóc.
Lục Giai Giai ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu Viên sao thế?”
Đèn dầu trong phòng mẹ Lục đang đốt, ánh đèn hơi sáng từ trong phòng lọt ra ngoài, in xuống sàn hai cái bóng nhợt nhạt.
Lục Viên hít cái mũi đã hơi đỏ: “Không sao ạ.”
“Có chuyện gì không thể nói với cô út.” Lục Giai Giai xoa cái đầu nhỏ của Lục Viên: “Có phải có người bắt nạt cháu không?”
Lục Viên chỉ mới năm tuổi, tâm trí vẫn chưa trưởng thành, nước mắt của cô bé lập tức đong đầy trong hốc mắt, nhỏ giọng đáp: “Cháu để em ngã, mẹ mắng cháu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận