Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 164: Sợ dây bẩn lên người cô!

Sức anh lớn, mỗi lần đập trong không khí lại xuất hiện thêm rất nhiều mảnh vụn, Triệu Xã Hội nhanh chóng bị sặc, anh ta mặt xám mày tro lắc đầu.
“Phì!” Triệu Xã Hội phun bụi chui vào trong miệng ra, anh ta nhìn Tiết Ngạn với vẻ bất mãn: “Anh cách xa tôi một chút, thứ đập ra đều bay hết vào miệng tôi rồi.”
“Đập lúa vốn là như thế!” Tiết Ngạn lại dùng sức đập một cái, mí mắt chẳng thèm nâng lên, hỏi: “Có phải muốn lén lười không?”
“Ai muốn lén lười?” Triệu Xã Hội tức sôi máu, cách Tiết Ngạn xa một chút sau đó tiếp tục khổng tước xòe đuôi.
Tiết Ngạn đập rồi lại đập lại đi đến bên cạnh anh ta.
Rất nhanh, cha Lục đi qua đây kiểm tra, ánh mắt ông ta liếc một vòng, nhìn thấy con gái mình trước tiên.
Thấy con gái bảo bối đang nghỉ ngơi, đôi mày nhíu chặt mới giãn ra.
Tiết Ngạn đi đến bên cạnh cha Lục, cũng không biết anh nói gì mà cha Lục nhìn về phía Triệu Xã Hội rồi lại nhìn Lục Giai Giai, sau đó đi về phía Triệu Xã Hội.
Một khắc trước Triệu Xã Hội vừa mới phô bày cơ bắp cánh tay của mình, một giây sau đã quay đầu ngơ ngác nhìn: “Bác Lục!”
Động tác của anh ta cứng ngắc giữa không trung, cái gậy trong tay cũng suýt thì rớt xuống đất.
“Triệu Xã Hội, mặc áo của cậu vào ngay.” Cha Lục nghiêm mặt: “Sân lớn có nhiều cô gái trẻ như vậy, cậu chỉ mặc mỗi quần, lỡ như bị tố cáo giở trò lưu manh thì sao, muốn bị giám sát à?”
Nhiều đàn ông làm việc ở đây như thế nhưng chỉ có Triệu Xã Hội là cởi áo trên, lộ ngực lộ lưng chắc chắn sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu.
Cha Lục liếc mắt nhìn Lục Giai Giai ở bên cạnh đang nhìn, con gái ông ta mới mười bảy tuổi, đang là lúc tò mò về chuyện này.
Đây là đang dạy dỗ!
Triệu Xã Hội sợ hãi lập tức mặc áo lên, khóc không ra nước mắt.
Vậy mà anh ta lại mất thể diện trước mặt cha Lục, lần này theo đuổi Lục Giai Giai càng khó hơn rồi.
Triệu Xã Hội vội vàng giải thích: “Vừa rồi chỉ là nóng quá, lúc cháu gặt lúa trên đồng đã quen cởi rồi, sau này chắc chắn sẽ thay đổi.”
“Không cho phép phạm lần hai!”
“Vâng.”
Vừa rồi Lục Giai Giai vẫn luôn nhìn Triệu Xã Hội mà cười, không ngờ đột nhiên cha Lục nhảy ra dọa cô sợ hết hồn, vội vội vàng vàng đội nón của mình lên, đi khều rơm rạ.
Mẹ Lục vừa định đi nghỉ một lúc, thấy con gái mình lại qua đây mới hỏi: “Mới nghỉ có một lúc sao đã về rồi, đừng để mệt người, đi, đi nghỉ ngơi với mẹ.”
Bà ta duỗi tay kéo Lục Giai Giai lại ngồi nghỉ ở chỗ khều rạ.
Lục Giai Giai cảm thấy cả người mình chỗ nào cũng ngứa hết, có đôi khi râu sẽ dính lên quần áo, cắm vào trong quần áo thi thoảng cọ lên da.
Cô lặng lẽ gãi một cái rồi lại gãi một cái.
Mẹ Lục sợ cô khát, liếc mắt nhìn sắc trời: “Mẹ về nhà mang nước cho con, con ngoan ngoãn ở đây đợi, tuyệt đối đừng đi làm nữa, nghe thấy chưa.”
“Vâng.” Lục Giai Giai ngồi ngoan ngoãn.
Đợi mẹ Lục rời khỏi sân lớn, cô lại gãi chân, nghĩ tội đều chịu hết rồi còn không bằng trực tiếp làm thêm chút nữa.
Đợi cha Lục đi tuần tra xong, cô cầm cái xiên bắt đầu khều rơm.
Bởi vì đội nón nên cô cũng không có tinh thần nhìn người ở sân đập lúa, chỉ có đối phương đập thì cô khều lên, có đôi khi còn không theo kịp tốc độ.
Thời gian khều rạ lâu rồi tay có hơi mỏi, vừa định rời đi nghỉ ngơi lại phát hiện ra cẳng chân vô cùng ngứa, cô nhấc chân lên cách quần gãi.
Vô dụng.
Lục Giai Giai chỉ có thể vén ống quần lên, duỗi ngón tay tới gãi.
Da cô vốn đã trắng khiến những đốm đỏ do bị râu đâm vào trên cẳng chân trông vô cùng rõ ràng, giống như bị ngược đãi vậy.
Mấy bà cô xung quanh nhìn thấy mà trong lòng có hơi phức tạp.
Đều nói con gái nhà họ Lục được nuông chiều từ bé, nhưng thoạt nhìn cũng không chiều đến thế.
Nhìn chân bị đâm thành ra như thế, cũng không thấy cô kêu một tiếng nào.
Lục Giai Giai ở bên này gãi mạnh vài cái, để lại vài vết xước thì cơn ngứa mới giảm đi một chút, cô ngẩng đầu vừa định khều rơm tiếp thì trước mặt lại xuất hiện một ống thuốc và một cánh tay rắn chắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận