Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 838: Anh thích vợ anh chứ anh thích nó làm gì

“Thật sao?” Khổng Nhã càng mong đợi hơn.
Lục Kính Quốc đạp xe đạp chở Khổng Nhã chậm rãi trở về, một tay của cô ấy cầm đồ ăn vặt, tay còn lại ôm hông Lục Kính Quốc.
Dọc theo đường đi anh ta nói không ngừng: “Đồng chí Khổng Nhã, em đã có thai rồi, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, tuyệt đối không thể khiến đứa trẻ trong bụng yếu ớt, anh sẽ chăm sóc ăn, mặc, ở, đi lại của em, em không cần làm gì hết, chúng ta nhất định phải chiến thắng nó.”
Giọng của anh ta nghiêm túc lại hơi gian trá, giống như hai người bọn họ là một đội, đứa bé trong bụng là một đội vậy.
Khổng Nhã cũng không hề cảm thấy hoang mang và bất an như lúc mới đầu một chút nào nữa, cô ấy cảm thấy rất an toàn và mong chờ.
Hiến khi cô ấy lên giọng dạy dỗ anh ta: “Nó sẽ không bị em làm cho yếu ớt đâu, anh hung dữ quá, đến khi ấy con không thích anh thì phải làm sao?”
“Anh thích vợ anh chứ anh thích nó làm gì?”
“…”
Lục Kính Quốc cố gắng một đường, bây giờ Khổng Nhã cũng không lo lắng vấn đề mình sinh con tí nào, ngược lại người mà cô ấy lo là con.
Lục Kính Quốc thấy cô ấy có tinh thần, ở chỗ không nhìn thấy nhếch khóe môi lên.
Đạp về đến thôn, Lục Kính Quốc đang kêu Khổng Nhã chọn món, ngón tay của anh ta ấn nhẹ lên cái chuông trước mặt: “Chiều nay muốn ăn gì? Tuy món em nói anh chắc chắn không biết làm nhưng hôm nay anh nhất định có thể làm ra được.”
“Chỉ biết chém gió.”
“Anh chưa bao giờ chém gió.”
Hai người khẽ cười, chẳng ai chú ý đến một cô gái ngồi xổm ở đầu đường.
Trong mắt Lục Kính Quốc chỉ có Khổng Nhã, trực tiếp đạp ngang qua.
Phương Nhu nhìn anh ta và Khổng Nhã với vẻ ngơ ngác, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Cô ta trực tiếp ngu người, tại sao sau xe của Lục Kính Quốc lại có một cô gái, hơn nữa cô gái này lớn lên còn đẹp như vậy.
Đây là ai?
Mắt thấy Lục Kính Quốc càng đạp càng xa, Phương Nhu lớn tiếng gọi anh ta lại: “Lục Kính Quốc!”
Cô ta gọi có hơi xé gan xé ruột, thậm chí ngay cả thôn dân qua đường xung quanh cũng nhìn qua.
Lục Kính Quốc từ từ dừng xe, tưởng có người tìm anh ta có chuyện gấp gì, vừa quay đầu lại trông thấy một cô gái không quen biết.
Phương Nhu không lớn hơn Lục Giai Giai bao nhiêu, ngày thường không bảo dưỡng nên không khác phụ nữ nông thôn mấy.
Hôm nay cho dù có chỉnh mái tóc cẩn thận nhưng làn da vẫn vàng vọt như cũ, trên mặt mọc mụn li ti, trong kẽ móng tay thậm chí còn hơi dính cáu bẩn.
“Cô là ai? Có chuyện gì sao?” Lục Kính Quốc sớm đã quên mất Phương Nhu, anh ta dừng xe lại cũng vì tưởng có chuyện gì gấp.
Vừa hỏi câu này Phương Nhu đã sững sờ: “Anh, anh không nhận ra em? Em, em…”
Hình như cô ta và Lục Kính Quốc thật sự chưa từng qua lại.
Tầm nhìn của Khổng Nhã dời lên người Lục Kính Quốc, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu, trực tiếp nhéo vào hông anh ta một cái.
Sau khi nhéo xong lại cảm thấy mình vô lý ầm ầm, rõ ràng cô ấy không có tính cách như thế.
Tâm trạng của Phương Nhu phức tạp, nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được một lý do: “Anh cả em Phương Cương từng cùng anh đánh trận…”
“Anh ta à.” Cuối cùng Lục Kính Quốc cũng nhớ ra, nhiều năm trước ở tiền tuyến, người vô duyên vô cớ ủy thác mẹ già với em gái cho anh ta chỉ có một mình Phương Cương.
Đôi mắt của anh ta lạnh lùng không có độ ấm: “Vợ tôi đã mang thai, không thể ở bên ngoài phơi nắng quá lâu, chúng tôi đi trước đây.”
“Cô ta mang thai rồi?” Giọng điệu của Phương Nhu hơi chói tai: “Anh kết hôn khi nào? Sao em không biết?”
Khổng Nhã nhìn cô ta rồi nói với vẻ mặt không có cảm xúc: “Liệu có khả năng là chúng tôi không có trách nhiệm phải thông báo cho cô biết không.”
Khi cô ấy chất vấn người khác thích nhìn thẳng vào mắt người khác, cô ấy quá bình tĩnh, thường thì người trong lòng có quỷ đều không đối diện được với cô ấy vài giây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận