Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 733: Các người nói lung tung

Cuối cùng, người phụ nữ trung niên lau nước mắt rời đi.
Trần Ngọc quay đầu nhìn thấy Lục Giai Giai ở cách đó không xa, cô ta nhướn mày: “Đã nhìn thấy chưa? Lục Giai Giai, cô nên thấy may mắn vì bây giờ Lục Kính Quốc vẫn chưa rớt đài, bằng không kết cục của cô cũng chẳng tốt hơn bà ta đến đâu đâu.”
“Chẳng qua, nếu bây giờ cô xin tôi tha thứ thì tôi còn có thể cân nhắc lại, cho cô sống tiếp ở thủ đô.”
Lục Giai Giai chớp mắt: “Cô khoa trương thật…”
Lời còn lại cô không nói tiếp, quốc gia đang cố gắng phát triển, chỉ có dọn sạch sâu một mới có thể đi càng xa hơn, nhà họ Trần thật sự không nhìn rõ thời thế.
“Tôi có vốn để khoa trương, Lục Giai Giai, bây giờ xin tha thứ vẫn còn kịp đấy.”
“…” Lục Giai Giai quay người đi rửa mặt.
Trần Ngọc nghiến răng.
Tốt nhất đừng để cô ta tìm được cơ hội, bằng không cô ta nhất định sẽ trừng trị Lục Giai Giai.
Buổi chiều, Lục Giai Giai đang hấp thụ kiến thức thì bên ngoài có mấy nhân viên công tác mặc đồng phục đi vào.
“Chúng tôi tìm Trần Ngọc, Trần Ngọc đang ở đâu?”
Giáo viên giảng bài không ngờ nhân viên công tác sẽ tới đây.
Lục Giai Giai nhìn về phía Trần Ngọc ở cách đó không xa cũng vừa mới ngẩng đầu.
Trần Ngọc cũng hoang mang ngỡ ngàng, cô ta ngây người.
“Trần Ngọc đứng dậy.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ta, cô ta cảm thấy mất mặt, lại hận mấy người này không hiểu chuyện, vậy mà lại gọi tên cô ta ở trước mặt nhiều người như thế.
Không biết còn tưởng cô ta đã phạm tội gì đó.
Trần Ngọc đứng dậy với vẻ bất mãn.
Nhân viên công tác vây xung quanh cô ta, một lần nữa xác nhận: “Cô chính là Trần Ngọc?”
Lúc này cô ta mới hơi hoảng hốt, chỉ có thể gật đầu.
“Chúng tôi nhận được báo cáo cô mạo danh, mượn thành tích của người khác để vào đại học, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Nhân viên công tác lấy một tờ giấy ra cho Trần Ngọc nhìn, mấy người làm thành thế bao vây, mang tới cho người áp lực tâm lý mãnh liệt.
Lời này vừa nói ra, trong giảng đường đã ồ lên, trong lòng Lục Giai Giai cũng hơi thổn thức.
Thời đại này thi đỗ đại học khó bao nhiêu, không ngờ còn có thể bị người lam dụng chức quyền mạo danh nữa chứ.
Nếu người bị hại đó là cô, nghĩ thôi cũng sắp ngạt thở rồi.
Trần Ngọc lớn tiếng: “Không thể nào, là tôi tự mình thi mà.”
“Mời cô đi với chúng tôi một chuyến, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
“Không, tôi muốn gặp cha tôi, cha tôi là Trần Cường, ông ấy biết thành tích của tôi là thật, các người đừng có nói lung tung, vu oan tôi!” Cô ta hoảng loạn hét chói tai.
“Trần Cường lạm dụng chức quyền, cũng đang tiếp nhận điều tra, mời cô chủ động đi cùng chúng tôi một chuyến, bằng không đừng trách chúng tôi cưỡng chế chấp hành!”
Trần Ngọc lắc đầu: “Các người nói lung tung.”
Nhân viên công tác không nghe cô ta la lối om sòm nữa, trực tiếp cưỡng chế dẫn đi.

Lâm Nguyệt nói đến Trần Ngọc là nhíu mày: “Không ngờ Trần Ngọc lại mạo nhận thành tích của người khác để vào đại học, người bị mạo nhận đó thật đúng là xúi quẩy tám đời mà, cũng không biết còn có thể được đại học thủ đô xét tuyển không nữa.”
Trong lòng Lục Giai Giai cũng khó chịu: “Người thi đại học thật sự quá nhiều, Trần Ngọc không biết là mạo danh học tịch của người khác, hay chỉ đơn thuần là mạo danh thành tích, người bị tìm đến thay thế này có khả năng cùng họ cùng tên với cô ta, hơn nữa địa khu khá xa, chỉ có như thế mới không bị người dễ dàng phát hiện thôi.”
“Đáng thương quá.”
Lục Giai Giai vốn còn đang lo lắng chuyện người mạo danh, nhưng buổi chiều cô lại bị Viên Thường Tân bám đuôi.
“Bạn học Lục, tôi có thể tìm cô nói chuyện không?” Viên Thường Tân không nhịn được mà đi lên nói chuyện với Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai vừa định nổi nóng, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một người đàn ông đứng cách Viên Thường Tân mười mấy mét, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy người đàn ông kỳ lạ này rồi.
“Bạn học Lục, tôi biết cô đã kết hôn, nhưng tình yêu không có giới hạn, người có thể theo đuổi sự vật tốt đẹp hơn, điều này không sai, nhân tính cũng như vậy.” Viên Thường Tân vừa nói chuyện vừa đẩy gọng kính của mình, tâm trạng rất kích động.
“…” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn anh ta với vẻ chế nhạo: “Không phải anh cảm thấy mình là sự vật tốt đẹp đấy chứ? Chỉ với loại tiểu nhân bám đuôi lại thích gây sự chú ý như anh cùng lắm chỉ tính là hòn đá thối trong hầm cầu mà thôi, cho dù tôi theo đuổi sự vật tốt đẹp cũng chẳng liên quan gì đến anh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận