Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 184: Ngu ngốc 1

Bên này, mẹ Lục đánh mẹ Điền kêu oai oái, Điền Diệu Tổ ở bên cạnh đang được nắn xương cũng kêu oai oái, hai người này như heo bị chọc tiết vậy.
Cha Điền thật sự không nhìn nổi nữa, khom người đi qua, nhỏ giọng nói với mẹ Lục đã đánh mệt rồi đang nghỉ ngơi: “Bà thông gia, chuyện hôm nay quả thật là lỗi của chúng tôi, nhưng con gái tôi cũng đã gả đến nhà các bà rồi, hai nhà chúng ta là thông gia, bà đừng đánh nữa...”
“Thông gia đúng không?” Mẹ Lục đứng dậy, kéo Điền Kim Hoa đang trốn ở một bên không dám ho he tiếng nào tới trước mặt cha Điền, dùng sức đẩy lên vai cô ta một cái: “Ông dẫn con gái ông về nhà đi, nhà họ Lục chúng tôi không cần, hôm nay bà đây hào phóng một lần, tôi sẽ cho thằng hai nhà chúng tôi thêm một phần tiền sính lễ, tôi không tin còn không lấy được một cô vợ tốt.”
Vẻ mặt của Lục Giai Giai hơi phức tạp.
Điền Kim Hoa giống như một mảng thịt thối trên vết thương, rạch nó thì ảnh hưởng đến thần kinh trên chân, nhưng nếu không rạch thì toàn bộ cái chân cũng đi tong.
Điền Kim Hoa chết lặng, cô ta không ngờ mẹ Lục lại có suy nghĩ đổi cô ta, trong nháy mắt cô ta như sụp đổ, ngồi bệt xuống đất ôm chân mẹ Lục: “Mẹ ơi, con sống là người nhà họ Lục, chết cũng là ma nhà họ Lục, tuyệt đối không có khả năng rời khỏi nhà họ Lục, còn nữa, nếu Cương Quốc tái hôn, mẹ kế sẽ đánh chết con của con mất.”
“Mày cút ra cho bà!” Mẹ Lục ghê tởm muốn chết, ra sức đẩy Điền Kim Hoa ra.
Lúc này Đại Sơn nhào tới: “Bà nội, cầu xin bà đừng bắt cha mẹ cháu ly hôn, mẹ kế vào cửa sẽ đánh chết cháu, bọn họ sẽ có con riêng của mình, cháu với chị và em sẽ không ai cần nữa.”
Lục Hảo và Lục Viên chạy tới phía sau cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa khóc.
Thôn Tây Thủy cũng có trường hợp cha ruột lấy mẹ kế, mấy đứa trẻ đó ngay cả cơm cũng không có mà ăn, đồ mặc trên người thì rách nát, còn cả ngày bị ăn đòn.
Có phải sau này bọn trẻ cũng sẽ giống mấy đứa trẻ đó không?
“Đừng khóc nữa!” Mẹ Lục quát mắng.
Tiếng khóc của phòng hai im bặt.
Mẹ Lục nhìn Điền Kim Hoa với vẻ lạnh lùng: “Điền Kim Hoa, hôm nay cô tỏ rõ thái độ ngay cho bà, lúc đầu khi cô gả qua đây chúng ta đã nói trước rồi, từ nay về sau cô không còn quan hệ gì với nhà họ Điền nữa, hôm nay cô hãy ở trước mặt mọi người nói sau này cô còn có nhà mẹ đẻ nữa hay không?”
Lục Giai Giai cảm thấy đầu óc của Điền Kim Hoa thật sự thiếu mất dây thần kinh nào đó rồi.
Nếu như cô có nhà mẹ chồng chống lưng, cô chỉ hận không thể cả đời không còn qua lại với người như nhà họ Điền nữa, hoàn toàn thoát khỏi gia đình như nhà họ Điền.
Nhưng Điền Kim Hoa thì sao, cô ta vẫn muốn sáp tới.
Lẽ nào sau này gặp nạn đói, cô ta cũng sẽ giống như chị cả mình, thà rằng để con gái con trai mình chết đói cũng phải giúp trợ cấp cho nhà mẹ đẻ của mình!
Lục Giai Giai vừa nghĩ đến đã thấy cả người lạnh toát, Điền Kim Hoa chính là một kẻ lấy oán báo ân, không biết khi nào sẽ cắn ngược lại.
Điền Kim Hoa quay đầu nhìn mẹ Điền bị đánh rất thảm trên đất và em trai đang rên rỉ ở cách đó không xa.
Mẹ cô ta và em trai đều đang chịu tội, cô ta có thể nói không có nhà mẹ đẻ ở trước mặt đông người như vậy được sao?
Hơn nữa, cô ta còn trông mong nhà mẹ đẻ chống lưng cho mình nữa, nếu thoát khỏi nhà họ Điền, sau này cô ta bị nhà họ Lục bắt nạt, chẳng phải ngay cả một người giúp cô ta cũng không có hay sao?
“Cái thứ ngu xuẩn!” Mẹ Lục thấy Điền Kim Hoa không nói gì, nghiến răng nghiến lợi.
Đúng là hỏng từ trong xương cốt rồi, trông đợi người như thế thay đổi, cả đời này cũng không có khả năng.
Chân mẹ Lục dùng sức hất người trên đất: “Nhà họ Lục tuyệt đối không thể giữ lại người như cô, bằng không sớm muộn gì phòng hai cũng như nhà họ Điền, cô cút về cho tôi!”
Bà ta duỗi tay kéo Đại Sơn dậy: “Khóc khóc khóc, có cái gì mà phải khóc, không có bà mẹ này, bà đây sẽ tìm một bà mẹ tốt hơn cho cháu, bà không tin không có Điền Kim Hoa thì phòng hai các cháu còn không thể sống tiếp được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận