Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 728: Có đôi khi không nghe thấy tiếng chó sủa 2

Bên cạnh Lục Kính Quốc còn có Khổng Nhã, anh ta nói với Lục Giai Giai: “Hôm nay phát lương, dẫn hai người các em đi mua quần áo.”
Từ sau khi mẹ Lục biết Lục Kính Quốc có mục tiêu kết hôn cũng không còn nhận tiền lương của anh ta nữa.
Về phần tiền lương ngày trước, lúc kết hôn lại đưa sau.
“Đi thôi.” Khổng Nhã đi đến bên cạnh Lục Giai Giai.
Trần Ngọc đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn ba người cách đó không xa rất ôn hòa vui vẻ mà hai mắt phun ra lửa.
Lục Kính Quốc ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của cô ta mới hỏi Lục Giai Giai: “Trần Ngọc với em cùng một phòng ký túc sao?”
Lục Giai Giai gật đầu: “Vâng.”
Hai mắt của Lục Kính Quốc nặng nề hẳn đi: “Cô ta bắt nạt em?”
Lục Giai Giai lắc đầu: “Cũng không, cô ta không bắt nạt được em.”
Lục Kính Quốc hiểu rõ ý của Lục Giai Giai, không bắt nạt không có nghĩa Trần Ngọc không gây sự.
“Yên tâm, cô ta rất nhanh sẽ không bắt nạt được em nữa đâu.” Lục Kính Quốc quyết định nhanh chóng tăng tốc thu thập bằng chứng.
Trần Ngọc được nuôi đến kiêu ngạo như vậy không thoát khỏi liên quan đến chỗ dựa sau lưng cô ta.
Lục Giai Giai dừng lại, cũng không hỏi sâu hơn, cô chỉ biết khoảng thời gian này xã hội nhạy cảm, rất nhiều đá ngáng chân cản trở quốc gia phát triển đều sẽ bị loại bỏ.
Về phần Khổng Nhã, cô ấy từ nhỏ lớn lên trong môi trường như vậy càng không hỏi đến hơn.
Hai người đi dạo trung tâm thương mại, mỗi người mua một bộ quần áo, lại ăn một bữa no nê.
Lục Kính Quốc thân là sứ giả bảo vệ hoa hồng, anh ta tiễn hai người trở về.
Lục Giai Giai giặt quần áo mới treo trên bệ cửa sổ, cô nghĩ đến Bạch Đoàn, không biết cậu bé có ăn ngon không, có ngủ ngon không, càng nghĩ trong lòng càng áp lực, vội giục mình mau ngủ.
Tiết Ngạn đang nghiên cứu phương thuốc mà cha Tiết cho, Bạch Đoàn cầm ảnh của Lục Giai Giai đi qua, ngón tay nhỏ của cậu bé chỉ lên bức ảnh: “Mẹ, khi nào đón con?”
“Cuối tháng sáu mẹ về.”
“Tháng sáu.” Bạch Đoàn bấm tay nghĩ ngợi, cũng không hiểu gì cả.
Tiết Ngạn cúi mắt nhìn ảnh của Lục Giai Giai, nhìn chằm chằm vài giây lại giành khỏi tay của Bạch Đoàn.
“Của con.” Bạch Đoàn kéo áo Tiết Ngạn nhảy lên.
“Đây là của cha.” Tiết Ngạn nhấn mạnh.
“Của con! Mẹ, của con, mẹ thích Bạch Đoàn nhất.”
“…” Tiết Ngạn lạnh mặt nhắc nhở: “Mẹ thích cha nhất.”
Đôi mắt của Bạch Đoàn từ từ trợn tròn: “Không phải, mẹ từng nói rồi, người mẹ thích nhất là Bạch Đoàn.”
“…”
Hai người tách ra đã hơn một tháng, buổi tối Tiết Ngạn lăn qua lăn lại không ngủ được, buổi tối nằm mơ nghĩ đến cũng là Lục Giai Giai.
Trên người anh nóng hầm hập, đêm khuya còn chảy máu mũi.
Trời vừa sáng, Tiết Ngạn đã đạp xe đạp lên thị trấn gửi thư.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, chuyện lo lắng nhất đã viết lên rồi, thấp thoáng còn mang theo mùi ghen tị.
[Có người theo đuổi em cứ lấy giấy kết hôn cho anh ta xem, còn bám lấy em thì viết thư nói với anh.]

Lục Giai Giai được phát trợ cấp học phí lại gửi một lá thư về cho Tiết Ngạn, đến bưu cục, cô mới biết Tiết Ngạn cũng gửi một lá thư cho cô.
Cô đã rời khỏi Tiết Ngạn hơn một tháng, thấy rất nhớ anh, vừa cầm được thư đã lập tức mở ra.
Cô vốn cho rằng sẽ gửi tận vài tờ nhưng không ngờ chỉ có mỗi một trang giấy, còn chỉ có vài câu.
Lục Giai Giai: “…” Thế này không thấy lãng phí sao?
Cô tìm nhân viên công tác mượn bút máy, lại viết lên thư của mình thêm vài câu, lên án mạnh mẽ loại hành động này, hơn nữa tỏ vẻ mình không gặp phải người quấn riết không buông.
Cô gửi thư xong trở về, lại bắt đầu chương trình học bận rộn.
Trần Ngọc chướng mắt Lục Giai Giai, nhưng mấy ngày này cô ta càng chướng mắt Lữ Vĩ hơn.
Gần đây Lữ Vĩ đưa cơm cho cô ta cũng không còn để tâm đến vậy nữa, không ăn cũng không dỗ cô ta.
Cô ta tức giận ném đũa xuống đất: “Lữ Vĩ, anh có tin tôi thật sự bỏ đứa con này không hả?”
Trên trán Lữ Vĩ nổi gân xanh: “Trần Ngọc, tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi thật sự không hầu hạ được cô.”
Anh ta quay người bỏ đi, Trần Ngọc tức đến mức đầu óc choáng váng, có tiết cũng không học mà chạy về nhà kể khổ.
Cha Trần tức muốn xỉu, đập bàn một cái: “Đúng là muốn làm phản rồi, Tiểu Ngọc, con yên tâm, cha nhất định sẽ trút giận cho con.”
“Con muốn anh ta phải cầu xin con, nếu anh ta không cần xin con, con sẽ ly hôn với anh ta.” Trần Ngọc hất cằm.
“Được.”
Trần Ngọc về ký túc xá, cô ta nằm trên giường nghỉ ngơi.
Mọi người đều bận việc học nên trong ký túc xá chỉ còn một mình cô ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận