Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 523: Lục Thảo cũng chuẩn bị về nhà mẹ đẻ ở 1

Lục Giai Giai biết mẹ Lục tiết kiệm quen rồi, cô chia phần kẹo và bánh quy còn thừa cho đám trẻ trong nhà.
Đám trẻ thích Lục Giai Giai nhất, không chỉ người thơm mà còn thường xuyên cho bọn nhỏ đồ ăn.
Tin tức cô về nhà họ Lục ở lan truyền nhanh chóng, đứa con gái này đã gả đi rồi, quanh năm ở nhà mẹ đẻ sẽ xảy ra không ít mâu thuẫn.
Trong thôn có người đố kỵ với mẹ Lục không nhịn được mà túm chặt chủ đề này.
“Tôi thấy chắc chắn sẽ cãi nhau, Thục Vân vất vả lắm mới mong ngóng được em chồng gả ra ngoài, bây giờ em chồng lại về, giặt quần áo nấu cơm còn phải hầu hạ, sớm muộn gì cũng cãi nhau.”
“Còn không phải sao, có đứa con dâu nào lại có thể bao dung cho cô em chồng được? Tuy rằng Giai Giai hiếu thuận, tâm nhãn cũng không tồi nhưng được nhà họ Lục chiều đến lớn, không gả ra ngoài cũng thôi đi, bây giờ còn ở nhà mẹ đẻ thì ai mà chịu cho nổi?”
“Nói thật, cũng chưa thấy nhà họ Lục cãi nhau, không biết con dâu nhà bọn họ làm ầm lên sẽ thế nào?”

Đang nói chuyện thì Trương Thục Vân cầm chậu gỗ đi tới từ bên cạnh.
Có người hỏi: “Thục Vân, cô đi giặt quần áo đấy à?”
“Vâng, thằng ôn con trong nhà nghịch quá, ngày nào cũng phải giặt.”
“Vậy bây giờ cô không chỉ phải giặt quần áo cho con thôi đâu, không phải em chồng cô về rồi sao? Đến khi đó ngày nào cô cũng phải giặt quần áo cho em chồng.” Cô ta cười bảo, tuy rằng dùng giọng điệu nói đùa nhưng vừa nghe đã biết không có ý tốt.
Gương mặt của Trương Thục Vân lập tức lạnh hẳn đi: “Giặt cái áo cho cô em chồng thì đã sao hả? Tôi thích giặt áo cho em chồng tôi đấy, tôi gả qua đây, con bé chính là em gái ruột của tôi, giặt áo cho em gái ruột, tôi đây cam tâm tình nguyện.”
Cô ta quay ngoắt người, rời đi một cách hùng hổ.
Người đó lúng túng rồi lại nổi giận, ngược lại phản công: “Cô ta nói thế là sao hả? Tôi có lòng tốt nói đùa một câu với cô vậy mà cô ta đã nổi nóng rồi.”
Có người phụ họa vài câu, kêu cô ta đừng giận, có người dứt khoát chẳng nói gì cả.
Ở trước mặt Trương Thục Vân không nói được, có người lại nhìn trúng Trịnh Tú Liên, dù sao thì cô ta lớn lên dịu dàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng.
“Nghe nói em chồng cô về nhà mẹ đẻ ở, tôi thấy mẹ chồng cô rất thương con gái, sau này cô phải làm nhiều việc hơn rồi.”
Trịnh Tú Liên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta: “Có thể làm nhiều thêm bao nhiêu việc? Chỉ là giặt thêm một bộ quần áo, còn là tôi với chị cả chia nhau, mỗi ngày nấu thêm cơm cho một người, em gái tôi không về, chúng tôi không phải giặt quần áo với nấu cơm hay sao?”
“Chỉ có người bản thân không bao dung nổi cho em chồng mới cảm thấy nhà người khác cũng như thế.”
Người đó: “…”
Người trong thôn bị chặn họng mấy lần, cuối cùng cũng chứng kiến được sự lợi hại của mẹ Lục.
Người nhà họ Lục này quá đoàn kết, đều chiều Lục Giai Giai như con gái mình.
Mà Lục Giai Giai về nhà, tối hôm ấy lại dùng kim đâm vào ngón tay, nhỏ ra vài giọt máu, sau đó cùng mẹ Lục lên núi.
“Thật sự hời cho mấy cái thứ không có lương tâm trong nhà quá, tối nào cũng ở nhà ngủ no nê!” Mẹ Lục đảo trắng mắt lên tận trời.
“Mẹ, trước đó không phải mẹ biết làm thịt hoẵng hay sao? Giờ làm thêm vài hộp cho anh ba con, thuận tiện… cũng làm mấy hộp cho Tiết Ngạn, đúng rồi, chúng ta còn có thể bán, đến khi đó trợ cấp cho nhà dùng.”
“… Cái cuối cùng ngược lại cũng được.” Đôi mắt của mẹ Lục sáng ngời.
Bà ta vừa kích động đã trực tiếp làm thịt hai con hoẵng, một con hoẵng cha Lục có thể ôm, hai con thì không biết nên vác đi kiểu gì.
Một con chừng mười lăm, hai mươi cân, ngược lại cũng không nặng, chỉ là không biết cầm kiểu gì.
Lục Giai Giai thò tay định ôm một con thì mẹ Lục ngăn lại: “Con đừng cầm, chảy toàn là máu, sẽ làm bẩn quần áo mất, còn nữa, vừa mới kết hôn cầm mấy thứ này không may mắn.”
“Không sao, đây là thịt mà.”
“Không thể cầm, không thể cầm, con nghe lời mẹ đi.”
“…”
Cuối cùng cha Lục khiêng mỗi vai một con.
Ngày hôm sau, Trương Thục Vân tỉnh dậy quả nhiên nhìn thấy thịt, đôi mắt của cô ta tỏa sáng.
Mọi người đều không phải kẻ ngốc, hiển nhiên biết thịt này có một ẩn tình khác.
Chỉ là đều nghĩ thông suốt cả rồi, có thịt ăn là được, nghĩ nhiều như thế làm gì, cân nhắc càng nhiều càng không có thịt ăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận