Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 292: Ba tháng

“Ba tháng… ba tháng tôi nhất định có thể chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.” Ngón tay của Tiết Ngạn hơi nhấc lên nhưng lại cứng ngắc giống như khúc gỗ, vài giây sau mới to gan nắm lấy cánh tay của Lục Giai Giai, cả người giống như được vớt từ trong hồ nước lên, giọng nói của anh trầm thấp: “Em đợi anh nhé, xin lỗi…”
Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, Tiết Ngạn ở trong mắt Lục Giai Giai vẫn luôn bình tĩnh kiềm chế, cô chưa bao giờ từng thấy anh bối rối đến vậy.
Có vẻ như anh thật sự vô cùng thích cô.
Cô có sức hút lớn như vậy sao?
Lục Giai Giai mím môi mừng thầm, chậm rãi gật đầu.
“Em đồng ý với anh sao?” Trên gương mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn chợt hoảng hốt, thấp giọng hỏi với vẻ khó tin: “Em… đồng ý…”
Lục Giai Giai cũng không già mồm cãi láo như vậy, cô lại gật đầu, trên mặt lộ vẻ ngại ngùng.
Cô thật sự đã quyến rũ được Tiết Ngạn rồi sao?
Lục Giai Giai cảm thấy rất ảo diệu, nhưng bây giờ trong lòng cô lại hơi khó chịu, ánh mắt quan sát Tiết Ngạn từ trên xuống dưới với vẻ nghi ngờ.
Anh sẽ không thấy cô lớn lên xinh đẹp mới thích cô đấy chứ, nếu như hai người ở cạnh nhau lâu, anh phát hiện ra cô cũng không ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy thì phải làm sao?
“Sao thế?” Yết hầu của Tiết Ngạn di chuyển một cách khẩn trương.
Lục Giai Giai căng da đầu kiềm chế trái tim đang đập dữ dội, to gan hỏi: “Vậy sao anh lại thích em?”
Lỗ tai của Tiết Ngạn chợt đỏ bừng, anh hé miệng, thật lâu không nói được thành lời, người đàn ông cao một mét tám mấy lại đứng thẳng tắp như học sinh tiểu học.
Lục Giai Giai: “…”
Cô thấy anh không nói ra được, nghĩ đến hai người ở cạnh nhau vẫn khá ít nên đành nhịn xuống không truy hỏi nữa.
Chỉ là… mối quan hệ này thay đổi rồi, sau này biết nên ở cạnh nhau thế nào bây giờ?
Lục Giai Giai nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được.
Cô liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, bảo: “Vậy em về nhà ăn cơm trước đã nhé.”
“Thỏ.” Tiết Ngạn lại đặt con thỏ trong tay xuống trước mặt Lục Giai Giai, thấp giọng bảo: “Cho em, cho em hết.”
Cũng rất biết thể hiện đấy chứ, nhưng Lục Giai Giai nhìn con thỏ chết trợn trắng mắt trước mặt, cô thật sự không biết nên cầm thế nào, vừa duỗi tay chạm vào đã phát hoảng.
Tiết Ngạn dường như cũng phát hiện ra một điểm này, anh cởi một đoạn dây thừng trên cái gùi xuống buộc vào chân con thỏ, sau đó đưa cho Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai duỗi tay nhận, ngón tay của hai người chạm vào nhau, gương mặt trắng nõn của cô lập tức đỏ hồng.
“Vậy… vậy em đi trước nhé.” Lục Giai Giai vòng qua Tiết Ngạn rồi đi.
Được nửa đường, cô bắt đầu thấy hơi khó tin, chỉ… chỉ như thế… cô và Tiết Ngạn đã yêu đương như vậy sao?
Giống như đã xảy ra gì đó lại như chưa từng xảy ra gì cả, rất đột ngột.
Lục Giai Giai nghĩ rồi lại nghĩ, dưới chân bất cẩn lại thành chạy bước nhỏ, vung vẩy con thỏ trong tay về nhà.
“Thỏ ở đâu ra vậy?” Lục Nghiệp Quốc đang rửa mặt thì nghe thấy tiếng mở cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy trông tay Lục Giai Giai xách một con thỏ.
Lục Giai Giai hiên ngang đáp: “Tự em kiếm được.”
Cô giơ tay đưa cho Lục Nghiệp Quốc: “Anh tư, anh lột da nó đi, đến lúc đó em sẽ nấu cho anh ăn.”
“Được.” Lục Nghiệp Quốc thấy Lục Giai Giai không muốn nói nên cũng không truy hỏi nữa.
Lục Giai Giai chạy vào phòng mình, tìm được cái dây buộc tóc đó trong tủ quần áo của mình rồi lại cột nó lên.
Để tôn lên sợi dây buộc tóc này mà cô còn đặc biệt thay một bộ váy màu xanh lục nhạt đó.
Sau khi cơn mưa to qua đi, vụ trồng trọt lại bắt đầu.
Trưa nay mẹ Lục về nhà khá muộn, chủ yếu là vì mẹ Triệu khen con gái mình quá tốn thời gian.
Bây giờ nhìn nhà họ Triệu cũng rất tốt, hai gia đình cách nhau gần, có động tĩnh gì cũng biết hết, Giai Giai chắc chắn sẽ không bị bắt nạt.
Chỉ là… hình như con gái bà ta không thích Triệu Xã Hội cho lắm, nhưng bà ta lại rất thích, vì mẹ Triệu có thể cùng bà ta khen Lục Giai Giai liên tục suốt hai tiếng đồng hồ mà không lặp lời.
Từ lúc có thịt ăn, mỗi lần khi Trương Thục Vân nấu cơm đều vô cùng hăng hái.
Cô ta bưng thịt gà lên, mẹ Lục như thường lệ chia cơm cho mọi người.
Mỗi người được bảy, tám miếng thịt gà, không nhiều cũng không ít.
Bây giờ thức ăn của nhà họ Lục còn tốt hơn phần lớn người trong thành phố.

Bạn cần đăng nhập để bình luận