Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 482: Tốt nhất là anh đứng yên đi đấy

Buổi trưa vừa ăn cơm xong, cha Tiết đã tới, trong tay cầm mấy loại điểm tâm.
Lần này tới là công khai xác định thời gian kết hôn.
Trưởng bối ở trong này bàn bạc, Lục Giai Giai muốn đi qua nhưng bị thông báo cần phải giữ kẽ, ở trong phòng đợi là được.
Lục Giai Giai: “…”
Ba người nói chuyện rất nghiêm túc, trình tự kết hôn đều dựa theo cách chính quy nhất để đi.
Lục Giai Giai cảm thấy hơi lạnh, mở tủ chuẩn bị mặc thêm quần áo.
Cô lật tìm, lại tìm thấy đống vải mua mấy hôm trước.
Lục Giai Giai nhìn vài giây, sau đó ôm ra ngoài.
Có phải cũng nên may đồ rồi không?
Cô trải vải ra, đột nhiên nghĩ đến còn phải đo kích cỡ cho Tiết Ngạn nữa.
Nghĩ đến anh sắp lên thị trấn rồi, Lục Giai Giai cầm thước trong nhà đi tìm anh.
Trên đường cũng gặp người, trong thôn thường thì sau khi đính hôn cách hai, ba tháng sẽ kết hôn.
Cho nên dần dần đính hôn với kết hôn cũng không khác nhau là bao, Lục Giai Giai đi tìm Tiết Ngạn một cách quang minh chính đại.
“Anh cả, chị Giai Giai tới tìm anh này.” Hai mắt của Tiết Dương tỏa sáng, gân cổ lên hô ra sau nhà, sau đó còn chịu khó chuyển một cái ghế tới: “Chị Giai Giai, mau ngồi đi.”
“… Ồ.” Lục Giai Giai không ngờ thái độ của Tiết Dương lại tốt như thế, cô gấp chân ngồi xuống.
Tiết Dương ngồi bên cạnh cô, ánh mắt nhiệt tình: “Chị Giai Giai, hôm qua em với anh hai làm cái bẫy bắt được một con thỏ, muốn tặng cho chị Giai Giai.”
Lục Giai Giai ngoan ngoãn từ chối: “Không cần đâu, các em giữ lại mà ăn.”
“Không được.” Tiết Dương trông vô cùng đáng thương: “Đây là món quà đầu tiên em tặng chị Giai Giai, chị nhất định phải nhận.”
“Được…”
“Em cảm thấy con thỏ này nấu thịt thỏ xào cay là ngon nhất, thịt thỏ xào cay vô cùng thơm.”
“!” Lục Giai Giai lập tức hiểu ra suy tính nhỏ bé của Tiết Dương, cô vỗ vai cậu bé: “Yên tâm đi, nhất định sẽ làm thành thịt thỏ xào cay, hơn nữa, nhà bọn chị không chỉ có một mình chị biết làm, chị cả và chị hai chị nấu cơm cũng vô cùng ngon.”
“Thật ạ?” Tiết Dương sắp chảy nước miếng luôn rồi.
Cậu bé… cậu bé rất muốn ở rể nhà chị Giai Giai.
Tiết Ngạn sải đôi chân dài tới phía sau hai người: “Tiết Dương!”
Tiết Dương rụt cổ, vụt cái chuồn mất.
Lục Giai Giai đứng dậy, đôi mắt to nhìn anh với vẻ bất mãn: “Sao anh lại hung dữ như vậy? Thằng bé sợ anh như thế, không phải ở nhà anh hay đánh nó đấy chứ?”
“Không có.” Tiết Ngạn vội vàng giải thích: “Chưa từng đánh tụi nó, là tự tụi nó sợ anh.”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi rồi cười bảo: “Đây chính là huyết mạch áp chế trong truyền thuyết rồi.”
“Bỏ đi, không nói cái này.” Cô lấy một quyển sổ nhỏ trong túi ra: “Em xem cần đo gì nào.” Cô đặt quyển sổ lên mặt ghế, đầu ngón tay trắng nõn chỉ lên trên.
“Anh đừng nhúc nhích, để em đo .” Lục Giai Giai lại lấy một cái thước dây từ trong túi ra.
Tiết Ngạn sững sờ, anh nhìn chằm chằm vào quyển vở của Lục Giai Giai không rời, ánh mắt lập tức bị dòng chữ: “độ dài đũng quần” trên đó thiêu đốt.
Những chỗ khác thậm chí còn không kịp nhìn.
Anh lắp bắp: “Đo, đo? Đo cái gì?”
Lục Giai Giai lườm anh: “Anh đứng yên là được, lỡ như đo không chuẩn thì phải làm sao hả?”
Tiết Ngạn hé miệng, gương mặt lạnh lùng có hơi không kiềm chế được, anh lúng túng một lúc rồi đề nghị: “Vào phòng đo đi.”
“Đo ở đâu mà chẳng thế? Cũng không sợ người khác nhìn.”
“…’
Lục Giai Giai đếm cẩn thận những chỗ cần phải đo, cũng chẳng thèm nhìn Tiết Ngạn lấy một cái, chỉ là lại nhắc một lần: “Tốt nhất là anh đứng yên đi đấy!”
Cô chuẩn bị đo độ dài ống quần trước, chỉnh thước cuộn, hơi cúi người trước mặt Tiết Ngạn.

Tiết Ngạn rất thông minh ở chuyện của người khác, nhưng gặp phải Lục Giai Giai, chỉ số thông minh luôn giảm xuống rõ ràng, bàn tay to của anh nắm cánh tay của Lục Giai Giai, làn da màu đồng cổ hơi đỏ lên: “Vào phòng đo.”
Lục Giai Giai cúi người, cầm thước dây đo chân cho Tiết Ngạn.
Độ nóng trên mặt anh hơi giảm xuống, anh hơi dừng lại: “Em làm gì thế?”
“May quần áo chứ làm gì.” Lục Giai Giai có hơi ngại ngùng, buổi sáng còn nói muốn có không gian một mình, kết quả buổi chiều lại tới tìm anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận