Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 393: Lệ khí của Tiết Ngạn 3

Tiết Ngạn ra khỏi bệnh viện, anh tìm người thường xuyên hợp tác trước đây, lại kiếm người nghe ngóng cẩn thận chuyện hôm qua.
Lục Nghiệp Quốc chạy vội vào thị trấn từ lúc trời còn chưa sáng, trong lòng ôm cháo và bánh mới nấu xong.
Lục Giai Giai không thèm ăn cho lắm, vừa nuốt một miếng đã nhìn thấy Tôn Chấn Hưng đi vào.
Vụ cướp hôm qua do Tôn Chấn Hưng phụ trách, sau lưng anh ta còn một trợ lý nữ nữa.
Hai người hỏi chi tiết chuyện hôm qua, Tôn Chấn Hưng nắm chặt quyển sổ trong tay, nói: “Mấy chuyện này chúng tôi đã tìm hiểu rồi.”
“Phán thế nào?” Mẹ Lục nhíu mày hỏi.
Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ lên, rõ ràng cũng rất muốn biết.
Tôn Chấn Hưng liếc mắt, im lặng một lúc, trợ lý nữ phía sau anh ta mở miệng nói: “Là như vậy, chúng tôi đã xem qua, trong túi của đồng chí Lục không có tiền gì cả, ừm… cũng chính là nói không phải cướp của, chúng tôi…”
Mẹ Lục hiểu rõ ý của cô ta, bà ta kích động bảo: “Nhưng con gái tôi còn bị thương, cô xem, đã thành ra thế này rồi!”
Cha Lục gõ cán tẩu thuốc trong tay, vẻ mặt nặng nề, không nói gì cả.
Cách báo thù thì có hàng nghìn cách, cũng không phải chỉ có mỗi phán tội, thứ ông ta có là thủ đoạn.
Trợ lý nữ cúi đầu, có hơi xấu hổ: “Đồng chí Lục Giai Giai quả thật đã ngã, nhưng anh trai của cô ấy cũng đã đánh người đó một trận, xương sườn đã gãy rồi, bây giờ ngay cả giường còn không xuống nổi, hơn nữa, anh ta còn có bệnh, dựa theo trình tự chính quy cũng sẽ không bị giam bao lâu.”
“…” Lục Giai Giai sững sờ: “Anh ta có bệnh thần kinh?”
“Động kinh.”
“… Động kinh thì liên quan gì đến chuyện này?” Lục Giai Giai không thể hiểu được.
“Nhà bọn họ chỉ có hai người, một là anh ta, một người là mẹ anh ta, rất nghèo, là dân nghèo, cướp đồ là vì muốn chữa bệnh, hơn nữa bây giờ anh ta đã bị nhà các cô đánh bị thương rất nặng, cũng không cướp được bất cứ tài sản nào, cho nên…”
Lục Giai Giai hiểu ra, cho nên cô bị thương oan uổng à.
Cũng có thể nói bây giờ phán định về vụ cướp này rất mơ hồ, cũng không có quy định vô cùng nghiêm khắc gì.
“Chúng tôi sẽ cố gắng đưa ra phán quyết nặng nhất.” Tôn Chấn Hưng lên tiếng.
Trợ lý nữ nhìn anh ta, bây giờ cả hai bên bọn họ đều không dễ xử, người nhà của tên cướp cũng muốn đòi lại công bằng.
Nói ra thì người đó cũng không chiếm được lời, nhưng khó ngăn nổi bà cụ nhà đối phương không nói lý, hở tí là ra vẻ mình là dân nghèo, không chỉ vô lại lưu manh mà còn muốn quỳ gối bên ngoài văn phòng của bọn họ.
Mẹ Lục tức lệch mũi, bà ta cũng chưa từng chịu thiệt thòi nào lớn như vậy, đặc biệt là con gái của bà ta còn bị thương, nghĩ dễ dàng như vậy là xong chuyện á?
“Nếu đã hỏi xong vậy đi đi.” Mẹ Lục lạnh mặt.
Tôn Chấn Hưng liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, Lục Giai Giai đang cúi đầu húp từng thìa cháo nhỏ, cô không dám hoạt động mạnh, bằng không sẽ váng đầu buồn nôn.
Cô có thể cảm giác được, ngẩng đầu lên sẽ thấy Tôn Chấn Hưng đang nhìn mình.
Lục Giai Giai hỏi: “Còn có chuyện gì cần hỏi sao?”
Tốn Chấn Hưng lắc đầu, hơi do dự rồi cũng bước ra khỏi phòng bệnh.
Lục Giai Giai cảm thấy anh ta có hơi khó hiểu, nhưng cũng không để trong lòng.
Mẹ Lục tức nghiến răng nghiến lợi, chưa đến một lúc đã đổi mấy chục vẻ mặt.
Lục Giai Giai nhịn cơn khó chịu ăn được nửa bát cháo, cơ thể của cô không cường tráng, lại chảy nhiều máu như vậy, bây giờ cảm thấy mình vừa vô lực vừa yếu ớt, nằm trên giường bệnh chưa được một lúc đã ngủ.
Giữa trưa, cha Lục về nhà, Lục Cương Quốc và Trương Thục Vân tới, Trương Thục Vân nấu canh gà thơm phức.
Cũng không biết có phải bệnh tình thuyên giảm không mà Lục Giai Giai ngửi thấy mùi canh gà đã thấy đói, cô múc một bát định uống, đột nhiên cửa bị đẩy ra, có một bà cụ tóc hoa râm đi vào.
Trong nháy mắt bà ta vào phòng, cửa phòng bệnh bên cạnh nhanh chóng đóng lại.
“Ai đó?”
“Còn không phải là bà cụ nhà họ Vương đó sao, cũng không biết ai bị bà ta quấn lấy nữa, tôi thấy nhà đó sắp xúi quẩy rồi, bà già này thích hắt nước bẩn nhất, không có một chút mặt mũi nào cả.”
“Bà ta ấy hả, bà đóng cửa thì có ích gì, mau chặn cửa luôn đi!”


Bạn cần đăng nhập để bình luận