Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 182: Đừng sợ!

Cha Lục và mẹ Lục vội vàng chạy qua đây, trông thấy Điền Diệu Tổ nằm trên mặt đất kêu gào đau đớn, mới vội vàng kéo Lục Giai Giai tới nhìn: “Không… không sao chứ?”
Trời nóng như vậy, Lục Giai Giai đã chạy một lúc, mồ hôi trên trán thấm ướt mấy sợi tóc rối, cô lắc đầu: “Mẹ, con không sao.”
“Không sao vậy sao trên mặt toàn là bụi thế kia?” Mẹ Lục đoán đến một loại khả năng, sẽ không phải con gái bà ta bị Điền Diệu Tổ ấn xuống đất rồi đấy chứ?”
Mẹ Lục hoảng loạn lau mặt cho Lục Giai Giai.
“Con không sao, đây là bụi trên người Tiết Ngạn, vừa rồi cũng là anh ấy giúp con.” Lục Giai Giai ngẩng đầu cười với Tiết Ngạn.
Lúc này mẹ Lục mới chuyển tầm nhìn lên người anh, thấy trên người anh toàn là bụi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra không phải bị ấn xuống đất rồi cọ lên.
“?” Nhưng sao lại cọ lên mặt được nhỉ?
Mẹ Lục và cha Lục đưa mắt nhìn nhau, nghĩ đến cuộc trò chuyện tối hôm đó.
Không phải Tiết Ngạn thật sự có tác dụng trừ tà đấy chứ, sao toàn kịp thời xuất hiện những lúc con gái bà ta gặp nguy hiểm vậy.
Lục Nghiệp Quốc nhìn Điền Diệu Tổ nằm trên mặt đất giống như con heo, tức giận đá một cước: “Cái thứ giống phân chó như mày mà cũng dám mơ tưởng đến em gái tao à, lão tử không đánh chết mày không được!”
Điền Diệu Tổ nhìn người nhà họ Lục mà run như cầy sấy, anh ta vốn muốn chiếm lời của Lục Giai Giai, vậy cho dù cô không muốn gả cho anh ta thì vẫn phải gả cho anh ta.
Nhưng bây giờ lời không chiếm lời được, mình không thành con rể của nhà họ Lục được nữa, thế này chẳng phải là đại họa giáng xuống đầu hay sao?
Điền Diệu Tổ gào lên với Điền Kim Hoa: “Chị sáu, chị sáu…”
Điền Kim Hoa nhìn thấy đứa em trai thê thảm trên mặt đất mà trong lòng đau đến khó chịu, cô ta ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Em… em tư, chúng ta đều là người thân, em trai chị chắc chắn không phải cố tình đâu, đây nhất định là hiểu lầm…”
“Chị nói thêm một câu nữa với ông xem, cho dù chị có là chị hai thì ông đây cũng đánh chị.” Lục Nghiệp Quốc mang vẻ mặt dữ tợn: “Bản thân chúng tôi còn không nỡ động một ngón tay với em gái, vậy mà hôm nay lại suýt chút nữa bị em trai chị bắt nạt, tôi còn chưa tính sổ với chị mà chị còn dám mở miệng trước à, chị tưởng mình là cái thá gì, bây giờ đến ngay cả người anh hai này tôi cũng không muốn nhận!”
Lúc trước mẹ đã nói không cho anh hai lấy Điền Kim Hoa mà anh hai cứ đòi lấy, bây giờ thậm chí còn dám giở trò với em gái anh ta.
Lục Cương Quốc mấp máy môi, hai nắm đấm siết chặt, cơ thể cũng tức đến phát run lên, anh ta vả một cái lên mặt Điền Kim Hoa rồi chỉ vào Điền Diệu Tổ trên mặt đất: “Nó đã dám dùng cách này để bắt nạt em gái tôi mà cô còn dám nói trong chuyện này có hiểu lầm sao, con mẹ nhà cô!”
Cả người Điền Kim Hoa ngã lăn ra đấy, có thể thấy sức của Lục Cương Quốc lớn bao nhiêu.
Người nhà họ Lục không ai là không tức giận, nếu như hôm nay thật sự để Điền Diệu Tổ đắc thủ vậy nửa đời sau của Lục Giai Giai sẽ bị hủy hết, thế này có khác gì với giết người đâu.
Nói một cách chính xác thì còn đáng ghét hơn giết người.
Nhà họ Điền làm ra loại chuyện này, vậy mà Điền Kim Hoa còn dám đi lên cầu tình, ai cho cô ta mặt mũi đó?
Điền Kim Hoa thấy người nhà họ Lục đều nhìn cô ta với ánh mắt thù hận, ăn một cái tát rồi cũng không dám kêu ca gì nữa.
Lục Nghiệp Quốc còn muốn đá hai cước nữa, nhưng cha Lục lại lạnh giọng: “Đừng đánh nữa, dẫn người đi giao cho công xã.”
Tình huống tồi tệ như thế, bên trên chắc chắn có thể giáng tội ngồi tù.
Lúc này mẹ Điền vội vàng chạy tới, thấy con trai đau đớn kêu gào trên đất, bà ta nhào tới với vẻ mặt như nứt ra: “Con trai bảo bối của mẹ, ai đánh con thành ra thế này hả?”
“Ai đánh nó thành ra như thế à? Đương nhiên là bà đây rồi!” Mẹ Lục đang tức mà không có chỗ xả, lập tức túm lấy tóc của mẹ Điền quật ngã bà ta ra đất, gọi bác cả Lục và Trương Thục Vân: “Ấn mụ ta lại cho bà, xem lần này bà có đánh chết mụ ta hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận