Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 257: Nhất định sẽ không bị bắt!

Lục Giai Giai thấy cô ta sống không còn gì luyến tiếc lại cảm thấy rất vui vẻ, ngồi trên máy kéo chưa tới một lúc đã buồn ngủ.
Lục Nghiệp Quốc đi một chuyến rất lâu, khi trở về lại ném cái gùi xuống đất, lau mồ hôi trên trán.
“Sao vậy ạ?” Lục Giai Giai không hiểu, cô đưa bình nước qua.
Lục Nghiệp Quốc không nhận, em gái là một cô gái, anh em bọn họ chưa bao giờ dùng đồ của cô.
Anh ta liếc mắt nhìn Lục Thảo ở cách đó rất xa, lúc này mới yên tâm chửi: “Mẹ kiếp, hôm nay có người tiết lộ vị trí của chợ đen, bị nhà nước đột kích, nghe nói có rất nhiều người bị bắt, cũng may anh chạy nhanh.”
Một đợt vây bắt này, nghiêm trọng thì vài năm cũng không cần lo vấn đề ăn cơm nữa.
Cũng may anh ta không cho em gái đi theo, bằng không hôm nay rắc rối rồi.
“Đột kích gì vậy?” Lục Giai Giai sững sờ, trong lòng hơi hoảng hốt.
“Mấy người nhà nước đó đột nhiên xông vào, khi ấy tất cả mọi người đều chạy loạn hết lên, người chen chúc với người, anh chạy khá nhanh, trèo qua bờ tường, sau đó lang thang rất lâu mới dám về đây.”
Đầu óc Lục Giai Giai vang ong ong, cô chợt túm chặt quần áo của Lục Nghiệp Quốc, vội hỏi: “Anh có nhìn thấy người quen không? Liệu có người mà anh quen bị bắt không?”
Lục Nghiệp Quốc lắc đầu: “Anh không biết, anh nào dám lượn trước mặt bọn họ đâu, anh gỡ nón xuống đi mấy vòng ở chỗ khác đã.”
Lục Giai Giai hoảng loạn cắn móng tay mình, cưỡng chế khiến mình bình tĩnh lại.
Tiết Ngạn lợi hại hơn anh tư của cô nhiều, chắc chắn sẽ không bị bắt đâu.
Nhất định sẽ không bị bắt!
Cô nghĩ, nếu như Tiết Ngạn còn có thể bị bắt vậy chắc chắn anh tư của cô cũng không thể chạy về được.
Lục Giai Giai không rảnh để ý đến những chuyện khác, cô ngồi trên máy kéo không nói lấy một lời, mân mê ngón tay mình, không ngừng nhìn sắc trời.
Đến bốn rưỡi máy kéo sẽ lái về, từ bốn giờ, người trong thôn đã lục tục trở lại.
Bà Vương đặt đồ mua được ở dưới đất, thì thầm to nhỏ với bà cụ bên cạnh.
“Hôm nay tôi chạy tới công xã mua thịt mà đã bán hết từ đời nào rồi, giờ trời nóng quá, không kịp vận chuyển, thịt đã ít giờ còn ít hơn, mọi người vừa qua vụ thu hoạch, muốn bồi bổ chút cũng không được.”
“Bà không biết tới nơi đó à, bán rẻ hơn, thịt lại nhiều, còn tươi nữa chứ.”
Bà Vương nhìn xung quanh rồi đè thấp giọng nói với vẻ thần bí: “Ban đầu tính đi, cách có mười mấy bước là tới đầu ngõ rồi, kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người nhà nước, dọa tôi phải lập tức giả bộ đang ngồi trên đất nghỉ ngơi, qua một lúc, cái khu đó có cơ man nào là người chạy ra, còn có mười mấy người bị bắt nữa chứ.”
“Thật hả, ôi trời ơi, may mà hôm nay tôi không tới đó.”
“Làm tôi sợ muốn chết, bằng không hôm nay cũng xúi quẩy tám đời rồi.” Bà Vương vỗ ngực.
“Không gặp người quen chứ?” Bà cụ kia tò mò hỏi.
Bà Vương xua tay lắc đầu: “Ai dám nhìn? Lỡ như tôi chạm mắt với một người nào đó, bị hiểu lầm vậy chẳng phải rất xui hay sao, tôi cũng không dám làm đâu.”
...
Ngón tay của Lục Giai Giai dùng sức cuộn lại, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía xa nhưng vẫn không trông thấy Tiết Ngạn trở về.
Bị bắt rồi? Không thể nào!
Nhưng cùng với thời gian chuyển dần, cô càng lúc càng hoang mang.
Những người khác đã lục tục trở về mà Tiết Ngạn thì vẫn chưa.
Đã đến bốn rưỡi, xe kéo sắp khởi động rồi, Lục Giai Giai cưỡng chế bình tĩnh nắm cánh tay của Lục Nghiệp Quốc: “Anh tư, em thấy thiếu ba, bốn người, lỡ như chúng ta đi rồi thì bọn họ biết về kiểu gì? Hay là đợi thêm chút nữa đi.”
Bốn rưỡi thời tiết vẫn rất nóng nực như cũ, máy kéo đỗ bên dưới đại thụ mang tới một mảng bóng râm mát.
Thôn dân cũng không muốn đi cho lắm, trời nóng quá mà, vỏ sắt bị hun đến nóng hừng hực, thường về đến nhà cả người đã toàn là nước.
“Giai Giai nói đúng đấy, đợi xíu nữa đi.”
“Không hổ là con gái của đại đội trưởng, làm việc luôn nghĩ cho người trong thôn chúng ta.”
“Giống Đại Nha đấy, làm việc gì cũng nghĩ cho mọi người.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận