Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 807: Đi thôi

“Chung trường đại học, vậy cô cũng đang ở đại học thủ đô?” Bạn cùng phòng của Hạ Ảnh trừng to mắt: “Cô lợi hại quá đi, lớn lên xinh đẹp như vậy cũng thôi đi, lại còn học giỏi như vậy nữa chứ, thật sự khiến mấy người bình thường như chúng tôi không có cách nào sống mà.”
“…” Lòng bàn chân của Hạ Ảnh lạnh toát, cô ta máy móc gắp thức ăn nhét vào miệng.
Lúc này, Khổng Nhã mở miệng nói: “Vẫn chưa từ từ giới thiệu với mọi người về Giai Giai, Giai Giai là em gái của chồng tôi, cũng là em gái tôi.”
“Khoa ngoại ngữ đại học thủ đô, còn là một học bá, học song song hai ngành, thứ hạng vẫn luôn xếp trong ba hạng đầu của khóa.”
“Hả, tôi nhớ ra rồi.” Đột nhiên bạn cùng phòng của Hạ Ảnh nói: “Khoa ngoại ngữ có một hoa khôi ngành là cô đúng không, bảo sao cô lớn lên lại ưa nhìn như thế, nam sinh ở đại học chuyên khoa chúng tôi tới trường các cô chơi, có vài người khen cô, chỉ là cô đã kết hôn rồi, không có cách nào theo đuổi.”
Ngược lại Lục Giai Giai nhìn về phía Hạ Ảnh và cười: “Vậy sau này quen biết rồi.”
Hạ Ảnh cúi đầu ăn cơm.
Cô ta biết mình không có cơ hội, Lục Giai Giai xuất sắc như vậy lại còn ưa nhìn như thế, làm sao Tiết Ngạn có khả năng nhìn trúng cô ta được.
Hôn lễ cử hành xong, ở đây khác với ở quê, tiệc cưới đều bao thầu ở bên ngoài, hoàn toàn không cần lo lắng.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn thu dọn một chút rồi định về nhà, chừa lại thời gian cho đôi vợ chồng trẻ.
Trước khi rời đi, Hạ Ảnh liếc mắt nhìn Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai vừa vặn chú ý thấy ánh mắt này của cô ta, hai người đối diện tầm mắt.
Cô nghiêng đầu, mái tóc xoăn nhẹ để xõa trên vai, tầm mắt của cô nhìn về phía Hạ Ảnh, tay nắm áo của Tiết Ngạn, đôi mày hơi nhướn lên.
Cô đẩy lùi người phụ nữ có suy nghĩ không chính đáng một cách khoa trương, Hạ Ảnh nghĩ, ai có thể giành với Lục Giai Giai, hoàn toàn là tự rước lấy nhục.
Cô ta quay đầu rời đi với vẻ chán nản.
Tiết Ngạn bế Bạch Đoàn, cậu bé chơi cả một ngày cũng buồn ngủ rồi, đang tựa lên vai anh ngủ.
Lục Giai Giai thấy Hạ Ảnh đi xa, cô nhìn Tiết Ngạn mà nghiến răng: “Chúng ta mới tới thủ đô được bao lâu mà đã có cô gái khác bắt đầu nhớ thương anh rồi.”
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai lẩm bẩm: “Anh phải học em đây này, anh nhìn em xem, em vẫn luôn nhấn mạnh mình đã kết hôn, sau này anh cũng phải như thế, nghe thấy chưa?”
Tiết Ngạn gật đầu.
“Còn nữa, đừng có nói chuyện với mấy người phụ nữ có dụng ý khác, lỡ như cô ta đổ vả cho anh thì phải làm sao? Anh đừng để ý đến cô ta, cứ coi như cô ta không tồn tại ấy.”
“Ừm, không để ý đến cô ta.”
Lục Giai Giai hài lòng: “Đi thôi.”

Sau năm mới không lâu, thư viện mở cửa, Lục Giai Giai và Tiết Ngạn lại chui vào trong học hành căng thẳng.
Có một ngày người hướng dẫn tìm đến Lục Giai Giai: “Bạn học Lục Giai Giai, bắt đầu từ ngày mai, em với hai bạn học khác sẽ bắt đầu công tác phiên dịch viên.”
“Ngày mai ạ?” Lục Giai Giai sững sờ.
Cô đi ra khỏi văn phòng mà đầu óc vẫn còn hơi trống rỗng, nói cách khác ngày mai cô có thể gặp được người trong truyền thuyết đó rồi.
Buổi tối Lục Giai Giai về nhà nói lại chuyện này với các cụ.
Mẹ Lục ngây người: “Cái gì? Con gái, con nói con sẽ làm phiền dịch viên cho người đó sao?”
Lục Giai Giai gật mạnh đầu, mái tóc vểnh lên cũng bắt đầu lay động.
Cha Lục và cha Tiết cứng ngắc người tại chỗ.
Cơn gió ấm từ lò sưởi bên tường thổi qua, hai người có hơi choáng váng.
Quan viên lớn nhất mà hai người bọn họ từng tiếp đón là trấn trưởng.
Không ngờ vậy mà Lục Giai Giai lại có cơ hội làm phiên dịch viên cho người đó.
“Con gái mẹ có bản lĩnh quá.” Mẹ Lục vỗ đùi một cái, lần này còn vang hơn hơn tiếng vỗ ngày trước, vỗ xong còn thấy hơi đau.
Bạch Đoàn ngẩng đầu lên, đôi mắt như hạt nho đen nhìn căn phòng khách yên tĩnh.
Lục Giai Giai vui sướng chuẩn bị hết một đêm, thậm chí còn thay vài bộ quần áo, Tiết Ngạn thấy cô vui vẻ cũng không ngại phiền mà đánh giá giúp cô.
Thật ra ở trong mắt anh, Lục Giai Giai mặc gì cũng đẹp hết, không cần đặc biệt ăn diện.
“Bộ tây trang kiểu nữ này có đủ thành thục, trưởng thành không?” Lục Giai Giai hỏi.
Tiết Ngạn gật đầu: “Rất đẹp, rất lịch thiệp.”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “Em là phiên dịch viên ngày thường, mặc tây trang có phải sẽ khiến ông ấy cảm thấy vẫn luôn phải làm việc, tăng thêm cảm giác mệt mỏi không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận