Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 721: Chia tay 4

“Chị Nhã, chị thật tốt.” Cô đảm đương vai diễn tỏ ra đáng yêu.
Lục Kính Quốc bị vất bỏ bên cạnh nhưng cũng không hề có dục vọng chen lời vào tí nào, anh ta cầm thực đơn bên cạnh lên bắt đầu chọn món.
Ba người ăn cơm xong, Lục Giai Giai và Khổng Nhã cùng nhau về trường học.
Lục Kính Quốc: “…”
Vào trong trường, Lục Giai Giai thấy anh ba còn có lời muốn nói với Khổng Nhã nên chủ động đi trước.
“Lúc ăn cơm sao không để ý đến anh?” Lục Kính Quốc hơi nhướn mày.
“Hả?” Mặt Khổng Nhã đỏ bừng.
Ngày thường cô ấy chưa bao giờ dễ đỏ mặt, cũng được tính là điềm tĩnh, nhưng khi đối diện với Lục Kính Quốc lại luôn thấy mặt nóng rực.
Ngón tay của Lục Kính Quốc đụng vào: “Lại đỏ nữa.”
Khổng Nhã nhìn xung quanh, nhỏ giọng bảo: “Cẩn thận bị người nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt.”
“Hôm qua mới hôn rồi, còn nữa, anh chạm vào vợ anh, liên quan gì đến bọn họ.” Lục Kính Quốc liếm răng.
Anh ta cũng nghe nói hôm qua có vài người đàn ông xum xoe tới gần, hôm nay anh ta phải tuyên bố chủ quyền mới được.
Mặt Khổng Nhã càng đỏ hơn, tay chân luống cuống: “Vẫn chưa kết hôn, anh không thể gọi em là vợ được.”
“Đi nào, anh tiễn em về.” Lục Kính Quốc ra hiệu cho Khổng Nhã đi đằng trước.
Nửa đường, anh ta hỏi: “Đúng rồi, đã đọc xong quyển sách mấy ngày trước mua cho em chưa?”
Khổng Nhã thích đọc sách, hơn nữa cô ấy thích hiểu rõ nội dung, thảo luận về văn tự, cả người giống như nhiễm ánh sáng, là một tài nữ và là mọt sách.
Khổng Nhã lắc đầu: “Vẫn có vài chỗ không hiểu.”
Cô ấy nói rồi lấy một quyển sách từ trong túi của mình ra, lúc nâng mắt lên nhìn, đôi mắt sáng lấp lánh: “Kính quốc, thật sự rất cảm ơn anh đã giúp em tìm được quyển sách này, em phát hiện ra linh cảm thiết kế của mình lại tốt hơn một chút rồi.”
“Đọc xong lại tìm quyển khác cho em.” Lục Kính Quốc đi lên nắm tay cô ấy.
Anh ta tiễn Khổng Nhã trở về rồi lại đi tìm Lục Giai Giai, Trần Ngọc phưỡn cái bụng từ ngoài trường học đi vào.
“Đoàn trưởng!” Quân nhân bên cạnh cô ta nhìn thấy Lục Kính Quốc nhanh chóng hành lễ.
Trần Ngọc nhìn thấy mặt Lục Kính Quốc thì lại nghiến răng nghiến lợi.

Lục Kính Quốc gật đầu, Trần Ngọc thấy anh ta lạnh lùng, không có phản ứng gì, không nhịn được mà giở giọng quái đản: “Vậy mà đoàn trưởng Lục cũng rảnh rỗi tới đây, chẳng qua ở đây hình như là ký túc xá chuyên ngành ngoại ngữ, tôi nhớ Khổng Nhã báo danh ngành thiết kế cơ mà, thiệt tình…”
“Trần Ngọc!” Quân nhân bên cạnh kéo áo cô ta.
Trần Ngọc bực mình hất ra: “Lữ Vĩ, anh bớt quản tôi đi.”
“Cô!”
Hai người đang cãi nhau thì Lục Giai Giai chạy từ trên cầu thang xuống, trên mặt cô mang theo nụ cười ngọt ngào: “Không phải vừa mới tách ra sao? Sao lại tới tìm em nữa vậy?”
“Qua đây nói chuyện.” Lục Kính Quốc lập tức ôn hòa hơn vài phần, anh ta không thích bị người khác quấy rầy nên chủ động đi về phía xa.
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Trần Ngọc rồi đi theo Lục Kính Quốc.
Cô gái xinh xắn nhu mì, người đàn ông thì sủng ái dịu dàng, đứng chung với nhau đúng là cảnh đẹp ý vui.
Ngón tay của Trần Ngọc siết vạt áo của mình, đầu óc cô ta nhão như tương hồ, chế giễu: “Đây chính là đoàn trưởng của các anh đấy hả, ha, ngoài miệng luôn mồm nói chỉ thích Khổng Nhã, kết quả thì sao? Sau lưng lại hẹn hò với một cô gái trẻ ở ký túc xá của tôi, tác phong của anh ta có vấn đề, tôi phải báo cáo anh ta.”
“Cô đừng nói lung tung.” Vẻ mặt Lữ Vĩ hơi căng lên, không có một người đàn ông nào có thể chịu đựng được người phụ nữ của mình lúc nào cũng để ý đến người đàn ông khác.
Nhưng cha của Trần Ngọc là cấp trên của anh ta, bây giờ không có cách nào khác, anh ta chỉ có thể nhịn.
Lữ Vĩ hít một hơi thật sâu: “Cô gái vừa rồi đó đã có đối tượng rồi mà, sao có khả năng có quan hệ mờ ám gì đó với đoàn trưởng được.”
“Ai biết, không phải đàn ông các anh thích làm mấy chuyện này lắm sao?” Trần Ngọc cười lạnh, xoa bụng mình: “Lúc trước nếu không phải anh xông vào phòng nhìn tôi thì làm sao tôi có khả năng gả cho anh được.”
Lữ Vĩ hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại: “Tôi đã giải thích rất nhiều lần rồi, là quần áo của tôi bẩn, có người nói với tôi đó là chỗ thay quần áo, tôi không biết cô ở bên trong, hơn nữa còn không mặc quần áo.”
“Anh tưởng tôi tin anh chắc?”
Tâm trạng của Lữ Vĩ đã bình tĩnh lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận