Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 842: Về thủ đô, phòng cả và phòng tư chuyển nhà 4

“Lên huyện tìm công việc, ở huyện có công việc gì?”
“Chúng tôi tính tự mình thuê cái sạp, xem có thể làm ăn buôn bán nhỏ không.”
“Làm ăn buôn bán cái gì? Buôn bán mất mặt bao nhiêu.”
Làm ăn buôn bán chính là mang tư tưởng xấu, là phe phái không tốt, vậy mà hai gia đình này còn định đi làm ăn nữa à?
Trương Thục Vân cũng không giận gì, mấy người này càng chướng mắt làm ăn buôn bán thì càng tốt, cứ để bọn họ kiếm tiền trước đã: “Không có cách nào khác, còn không phải vì muốn cho các con tới trường học tốt hơn để học hay sao? Mất mặt thì mất mặt, đều là vì con cái cả, còn nữa, bây giờ quốc gia cho làm ăn rồi.”
Sau khi hai phòng rời đi, người trong thôn bàn tán với nhau, phần lớn đều nói mất mặt.
“Giai Giai là sinh viên đại học, Kính Quốc là quân nhân, sao hai đứa con trai này lại đi làm ăn buôn bán cơ chứ, Đại Nha cũng không thèm quản đi, thật mất mặt.”
Nói rồi lại nói, nghĩ đến phòng hai, hai phòng còn lại đi làm ăn rồi, sao phòng hai lại không đi?
Trịnh Tú Liên cũng muốn đi nhưng cứ cố tình bọn họ không có tiền vốn, chỉ có thể nói: “Cương Quốc nhà chúng tôi không theo ra ngoài, con cái đều ở nhà, chúng tôi không có cách nào làm ăn.”
“Ồ, lúc hai phòng khác chạy ra ngoài kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Không biết.”
Phòng cả với phòng tư chạy ra ngoài kiếm tiền, có vài người trong thôn không kiên nhẫn nổi cũng muốn đi buôn bán.
Có người lấy một nửa tiền tiết kiệm chạy ra ngoài, còn chưa đến nơi đã bị người trộm đi.
Có người mua đồ lại bị người cướp mất, người có thể kiếm được tiền gần như không có, cuối cùng chỉ có thể chán nản trở về tiếp tục cày cấy.

Cuối cùng Lục Giai Giai cũng hoàn thành xong luận văn, cô buông được gánh nặng, muốn từ từ thưởng cho mình một bữa no nê.
Kết quả còn chưa ra khỏi giảng đường thì đã bị người hướng dẫn gọi lại, bà ta lấy một bảng biểu ra.
“Cuộc thi ngoại ngữ quốc tế, mỗi một trường học chỉ có mười sinh viên đứng đầu hệ ngoại ngữ mới có thể tham gia. Cuộc thi này có thể lên tivi, giá trị rất lớn, có thể chiếm tỷ lệ lớn lúc em được chia công việc trong tương lai, nếu em có thể vào hạng ba còn có khả năng được phân vào bộ ngoại giao quốc gia, bên trên có ngày tháng và yêu cầu tham gia, em trở về đọc cẩn thận nhé.”
Đôi mắt của Lục Giai Giai sáng ngời, duỗi tay nhận lấy rồi nhìn.
Bên này, Tiết Ngạn vẫn chưa quên chuyện của Châu Văn Thanh, Lục Kính Quốc cũng như thế.
Lục Kính Quốc điều tra trường học của Châu Văn Thanh, Tiết Ngạn thì lại gọi điện thoại nặc danh cho Lục Thảo, nói chi tiết cho cô ta biết về trường học, chuyên ngành, lớp, người hướng dẫn, tòa nhà ký túc xá của Châu Văn Thanh.
Đến chiều Lục Giai Giai đi đón Bạch Đoàn, Bạch Đoàn đi ra từ cổng trường học, phía sau có mấy bé gái buộc tóc đuôi ngựa.
Một bé gái trong số đó đưa một viên kẹo qua với giọng non nớt: “Tiết Thừa Thụy, ngày mai cậu chung tổ với tớ đi, cha tớ vô cùng lợi hại, có thể mua chocolate, chocolate chính là loại kẹo vô cùng ngon, tớ có thể mời cậu ăn.”
Một bé gái phía sau lại không vui, cô bé chạy lên phía trước: “Tiết Thừa Thụy, cậu chung tổ với tớ đi, tớ cũng có thể mời cậu ăn chocolate, tớ còn có thể cho cậu chơi đồ chơi của tớ nữa.”
Bạch Đoàn thấy hơi phiền, cậu bé chẳng muốn chung tổ với mấy nữ sinh yếu đuối này đâu, chẳng biết cái gì hết, còn phải từ từ dạy nữa chứ.
“Không cần, tớ vẫn chung tổ với Dương Dương.” Bạch Đoàn đeo cặp sách nhỏ lên lưng rồi đi.
Cậu bé căng da mặt, lạnh lùng không có cảm xúc.
Lục Giai Giai: “…”
“Mẹ.” Tiết Thừa Thụy nhìn thấy Lục Giai Giai là đôi mắt sáng ngời, chạy về phía cô, cặp sách nhỏ sau lưng vung lên vung xuống.
Cậu bé chủ động nắm tay Lục Giai Giai, Lục Giai Giai dẫn cậu bé về nhà.
Cô lén nhìn trộm cục bông nhỏ mấy lần, khóe mắt hơi nhếch lên.
Gen của Tiết Ngạn cũng thật mạnh, tuy Bạch Đoàn lớn lên giống cô hơn nhưng tính cách lại giống Tiết Ngạn hơn.
Buổi chiều mẹ Lục cùng cha Tiết và cha Lục chạy tới quảng trường gần đó chơi, đến bốn, năm giờ chiều mới về nấu cơm, ngày nào cũng rất thoải mái.
Thi thoảng còn nấu thêm ít canh xương, canh cá mang cho Khổng Nhã.
Tiết Ngạn về nhà ăn cơm, Bạch Đoàn ngồi ngoan ngoãn, ăn cơm xong là nghiêm túc làm bài tập về nhà, ngồi lưng rất thẳng.
Tiết Ngạn ghét bỏ chữ khó coi, anh mua mấy quyển luyện chữ cho cậu bé: “Chăm chỉ luyện, bằng không đợi về quê vẫn sẽ dẫn con đi làm đồng tiếp.”
Bạch Đoàn: “…”
Lục Giai Giai về phòng ngủ, ngồi bên bàn học bên cạnh nghe tiếng Đức, cuối cùng phát hiện cần tra một ít tài liệu nên thu dọn đồ đạc định lên thư viện.
Bên ngoài trời đã tối, Tiết Ngạn và Lục Giai Giai cùng nhau đến trường học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận