Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 590: Tao chính là cô mày đấy

Nói gì thì cha bà ta cũng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng người phụ nữ đó đoản mệnh, sau khi sinh chị cả xong thì khó sinh mà chết.
Mỗi lần bà ta nghe được mấy lời này đều không tin, vì Đại Nha thật sự không thể tính là ưa nhìn.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, hình như mấy anh em bọn họ đều lớn lên giống cha.
Ngược lại con ranh con chết tiệt trước mặt này có vài phần giống với lời miêu tả trong miệng của các hàng xóm.
Tiểu Nha hé miệng lộ ra hàm răng vàng: “Tao chính là cô mày, cùng một cha với mẹ mày đấy, lấy chồng rồi cũng nên tích phúc đi, không hiếu thuận càng là tội lớn, chết rồi sẽ xuống địa ngục!”
“…” Lục Giai Giai cười lạnh: “Mẹ tôi không nhận bà vậy bà cũng không phải cô của tôi, còn nữa, bà ngang nhiên mê tín dị đoan như thế, nói gì mà địa ngục, có ý cản trở xã hội phát triển, bà có vấn đề tư tưởng nghiêm trọng, tôi thấy phải trừng trị bà một phen rồi.”
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Tiết Ngạn, anh tiến lên ngăn cánh tay của Tiểu Nha.
“Bà là người thôn Bắc Thủy đúng không, bây giờ chúng tôi sẽ đi báo cáo bà.”
Tiểu Nha hoàn toàn không ngờ Lục Giai Giai lại ra tay với bà ta: “Con ranh chết tiệt nhà mày, tao chính là cô mày đấy!”
“Bà cứ khăng khăng nói mình là cô tôi, vậy cũng vừa hay, lời tôi nói càng có hiệu quả hơn, đây chính là vì việc nước mà quên tình nhà.”
“…” Vẻ mặt của Tiểu Nha cuống lên.
Bà ta đã từng thấy người lên báo vì một câu nói rồi…

“Chị họ, sao chị lại là người như thế được nhỉ? Lại còn báo cáo người trong nhà…” Đứa con gái bên cạnh bà ta cũng nóng nảy.
“Cô tên là em gầy nhỉ?”
Cô gái gầy gật đầu.
“Cô muốn bị báo cáo chung với bà ta đúng không?”
“Ặc…” Tiểu Nha thật sự nghĩ ra đối sách rất nhanh: “Lục Giai Giai, mày đừng phí công phí sức làm gì, tao không thừa nhận, mày dựa vào cái gì khẳng định là tao nói?”
Lục Giai Giai không hé răng.
Tiểu Nha cười: “Con ranh nhà mày còn thiếu đạo hạnh lắm, vẫn nên học hỏi mẹ mày nhiều hơn đi.”
“Tôi có nhân chứng.” Lục Giai Giai nhìn về phía bà Vương đang nghe lén: “Bác Vương, vừa rồi bác cũng nghe thấy cả rồi chứ?”
Bà Vương cười xấu hổ: “Đúng là có nghe được một chút.”
“Hôm nay tôi vì đại nghĩa diệt thân, quốc gia cần những nhân tài giống như tôi.” Lục Giai Giai nghiêm túc gật đầu.
Tiểu Nha nhìn thoáng qua bà Vương ở cách đó không xa, lại nhìn gương mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn, bà ta rốt cuộc cũng sốt hết cả lên: “Giai Giai, tao chính là dì của mày đấy, cho dù mối quan hệ giữa tao với mẹ mày có thế nào thì suy cho cùng chúng ta vẫn có quan hệ huyết thống, xương gãy vẫn liền với gân cơ mà!”
Không phải chỉ đi học vài năm thôi sao, sao lại biết vu khống người như thế?
“Ai xương gãy vẫn liền gân với các người, mẹ tôi đã không nhận các người từ lâu rồi.”
“Đúng đúng, là tao sai, là tao nói chuyện khó nghe.”
Lục Giai Giai cười dữ tợn: “Vậy cút ngay đi, không được phép tiến vào thôn Tây Thủy dù chỉ một bước, càng không được tết nhất tới tìm mẹ tôi!”
“Rồi, không đi thì không đi, các người buông tao ra!”
Lục Giai Giai liếc mắt ra hiệu cho Tiết Ngạn, đối phương buông Tiểu Nha ra.
Tiểu Nha muốn nổi nóng nhưng lại không dám lên tiếng, trong lòng nghẹn uất lại không biết phải nói thế nào.
Bà ta kéo con gái rồi dẫn cháu trai cháu gái đi ra khỏi thôn.
Cô gái gầy bĩu môi không phục: “Cứ đi như vậy sao?”
“Vậy con muốn thế nào? Thật sự muốn mẹ con bị báo cáo hay sao?” Tiểu Nha bực bội đi về phía cổng thôn.
Không ngờ con ranh chết tiệt kia lại tới, chọn sai thời điểm gây sự, đúng là coi thường bà ta quá mà.
“Người này chắc bị điên.” Lục Giai Giai bĩu môi.
Cô đúng là muốn báo cáo, nhưng chỉ dựa vào một câu nói cũng không dày vò người được đến đâu, trong lúc nhất thời có khả năng cũng chỉ bị dạy bảo vài câu không đau không ngứa mà thôi.
Tết nhất rồi, cũng thật khiến người ghê tởm.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn tiếp tục đi đường, tới trước của nhà họ Lục chào hỏi mẹ Lục trước, sau đó tới nhà bác gái cả Lục.
Bác gái cả Lục vội vàng đi tới, khách sáo bảo: “Cách gần như vậy lại quên nói với các cháu không cần tới cho rắc rối thêm.”
Lục Giai Giai ngọt ngào trả lời: “Sao có thể không tới được ạ, các bác chính là bác cả ruột của cháu mà.”
“Ngồi đi, ngồi đi.”
Bác gái cả Lục vội vàng dẫn người đi vào phòng tây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận