Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 293: Cháu sẽ cố gắng

Thật ra mỗi một người nhà họ Lục đều có thể được chia nhiều thịt hơn, nhưng dưới tình huống những gia đình khác đều ăn bánh ngô, bọn họ cũng không thể quá đặc biệt, bằng không sẽ dẫn đến nghi ngờ.
Còn nữa, có thể tùy tiện ăn được rất nhiều thịt, mấy đứa trẻ này chắc chắn sẽ cho rằng ăn được thịt rất dễ dàng, đều trông mong trên trời có thịt rớt xuống, tập thành thói quen ỷ lại thì phải làm sao?
Vì vậy hẳn nên khống chế lượng vừa đỡ thèm lại không đủ thỏa mãn, chỉ có như thế mới có sức mà kiếm lương thực.
“Ăn cơm đi.” Mẹ Lục thấy đám tiểu bối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bát mà trợn trắng mắt, đứa nào cũng tham ăn hết trơn.
Lục Hoa không hề động đũa mà kích động bảo: “Bà nội, chữ mà cô út viết đẹp lắm ạ, còn đẹp hơn cả giáo viên của bọn cháu nữa, cô biết rất nhiều chữ, hiểu rất nhiều thơ.”
Cô bé lấy một tờ giấy từ trong túi áo của mình ra: “Bà nội, đây là thơ mà cô út kêu cháu đọc thuộc hôm nay, bà xem.”
Mẹ Lục duỗi tay nhận với vẻ kiêu ngạo, Trương Thục Vân cũng thò đầu tới nhìn: “Trời ơi, viết thật sự đẹp quá.”
Tuy rằng cô ta đọc không hiểu nhưng lại có thể nhìn ra được có đẹp hay không.
“Cô út rất lợi hại.” Đôi mắt to của Lục Viên sáng ngời.
“…” Lục Giai Giai không biết sao lại nói đến chuyện này nữa.
“Đương nhiên.” Mẹ Lục ngẩng đầu, lỗ mũi hơi nhếch lên.
Cha Lục thường im lặng không nói gì cũng nở nụ cười.
Mẹ Lục duỗi tay đưa tới, nói với vẻ tự hào: “Đây chẳng qua chỉ là cô út cháu tiện tay viết thôi, Tiểu Hoa, cháu phải chăm chỉ học theo cô út, bà nội cũng không cầu cháu học thành ông này bà nọ gì, có thể học được một chút xíu của cô út cháu là được rồi.”
Lục Giai Giai: “…”
“Cháu sẽ cố gắng.” Lục Hoa vô cùng nghiêm túc gật đầu.
“Chăm chỉ học vào, cô út của cháu tốt với cháu như vậy, nhớ lớn lên phải thật hiếu thuận với cô út của cháu.” Mẹ Lục duỗi tay gắp một miếng thịt gà cho Lục Hoa.
“Cô út là người mà cháu ngưỡng mộ nhất, cháu nhất định sẽ học hỏi cô út.”
“Nói hay lắm.” Mẹ Lục ngẩng đầu cao hơn, lại duỗi tay gắp một miếng thịt gà nữa cho Lục Hoa, đồng thời cũng gắp cho Lục Viên một miếng thịt gà.
Trong lòng Trương Thục Vân dao động, gắp một miếng thịt trong bát mình cho Lục Giai Giai: “Em gái, em cũng phải dạy dỗ Tiểu Hoa thật tốt, con bé ngốc nghếch, đánh thế nào cũng được.”
Cô ta chưa từng đi học, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chữ đẹp như vậy, nhưng con gái cô ta đã đi học rồi, nhất định cũng phải viết ra chữ đẹp như vậy mới được.
Trương Thục Vân nhìn gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai, trong lòng cảm thán.
Sao trên người cô em chồng này toàn là ưu điểm thế nhỉ? Lớn lên ưa nhìn, dáng người mềm mại, múa cũng rất đẹp nữa.
Biết mấy thứ của những người trong thành phố đó cũng thôi đi, lại còn có một công việc tốt như vậy nữa chứ, ngay cả thịt mà cô ta ăn cũng đều là được thơm lây từ em chồng của cô ta.
Cô ta nghĩ rồi lại liếc mắt nhìn miếng thịt vừa mới gắp qua.
Đây vốn không phải là của cô út hay sao? Vậy mà cô ta lại dùng đồ của cô út để lấy lòng cô út, có thấy hổ thẹn không?
Thạch Đầu và Chuyên Đầu ở bên cạnh vốn không bằng lòng học viết chữ cho lắm, nhưng nhìn thấy hai chị gái được bà nội khen nên cũng giành nhau đòi học viết.
Lục Giai Giai: “… Dạy hết, đến khi đó có thời gian, mỗi người các cháu một cái bàn cát, trước luyện trên bàn cát, đến khi đó mua bút rồi lại bắt tay dạy cặn kẽ cho các cháu sau.”
Mẹ Lục bất mãn: “Kêu cái gì mà kêu? Nhiều người như vậy làm con gái tôi mệt bao nhiêu!”
“Không sao đâu ạ, con có thời gian rảnh dạy là được, không mất công.”
Mẹ Lục dịu dàng nói lời thấm thía: “Vậy con đừng để mình mệt đó, lúc nào muốn dạy thì dạy lúc đó.”
Mẹ Lục nói xong lại lạnh lùng đối diện với đám trẻ con nhà mình: “Các cháu đều nói muốn học vậy đến khi đó ai dám đục nước béo cò thì bà sẽ đánh mông nó nở hoa.”
Chuyên Đầu mới ba tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, miễn cưỡng hiểu được mông nở hoa là có ý gì, hai bàn tay vừa ngắn vừa nhỏ đặt phía sau, cố gắng che mông mình: “Không nở hoa, không nở hoa.”
Động tác này chọc cười mọi người, mẹ Lục cười mắng: “Thằng nhóc thối, không chăm chỉ học thì bà nội sẽ đánh mông cháu nở hoa.”
Ăn cơm xong rồi, Lục Nghiệp Quốc cũng xử lý xong con thỏ.
Anh ta đựng trong chậu, nói với Lục Giai Giai: “Em gái, thỏ lột da xong rồi, anh thấy con thỏ này béo như thế có thể ăn được mấy ngày đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận