Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 832: Có thai

Lục Kính Quốc mở miệng: “Mẹ, Tiểu Nhã ngồi xe thấy không thoải mái.”
Mẹ Lục biết say xe khó chịu thế nào, bà ta vội vàng dẫn hai người vào phòng: “Mau, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Mẹ.” Khổng Nhã cũng nhỏ giọng gọi.
Căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ, mới đốt lá ngải không lâu nên trong không khí có một mùi thảo dược nhẹ, ngửi vào rất dễ chịu.
Lục Giai Giai bưng nước đậu xanh hơi mát đi vào trong: “Chị Tiểu Nhã, uống ít nước đi.”
Khổng Nhã cũng không khách sáo, sau khi duỗi tay nhận tới là trực tiếp uống hết, một lúc sau, cô ấy thở ra một hơi, cơn nóng trên mặt đã giảm đi không ít.
Lục Giai Giai lấy cái quạt hương bồ quạt cho cô ấy: “Trong chậu bên ngoài có nước đã phơi nắng, chị có muốn tắm trước không?”
Khổng Nhã với cô giống nhau, thích chỉnh trang cho mình sạch sẽ trước rồi mới ăn cơm.
Khổng Nhã gật đầu.
Lục Kính Quốc ra ngoài đổ nước.
Lục Giai Giai nói chuyện với Khổng Nhã vài câu rồi về nhà.
Khổng Nhã đi đường xá xa xôi, việc quan trọng nhất là nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ Lục cũng nói ngày mai lại tụ họp sau.
Lục Giai Giai đẩy cửa ra, Tiết Ngạn đã nấu xong cơm tối, đang cúi đầu đọc một quyển sách dày, cái đầu nhỏ của cô sáp tới, bên trong chi chít cái gì mà nhìn không hiểu được, hình như còn có công thức toán học.
Cô nhăn nhó mặt, dời tầm nhìn: “Học viên các anh còn học mấy cái này nữa sao? Trông có vẻ khó quá.”
“Ừm.” Tiết Ngạn đặt sách xuống.
Lục Giai Giai sợ nóng, hiếm khi lại gần anh như vậy, hiển nhiên Tiết Ngạn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này rồi.
Anh đứng dậy, ôm cái mông nhỏ của Lục Giai Giai lên.
Hai tay cô đặt trên vai anh.
“Thật ra rất đơn giản, buổi tối anh dạy em.” Cô thấp giọng nói.
“…” Đơn giản? Cô không tin.
Tiết Ngạn hôn lên môi cô, hai tay anh ôm cô, cũng không dùng bao nhiêu sức lực, chỉ là chuồn chuồn lướt nước.
Lục Giai Giai nhéo tai anh, Tiết Ngạn giơ cô lên thật cao, cô hoàn toàn là nhìn anh từ trên cao xuống.
Đôi mày của cô nhướng lên, ghé bên tai anh bảo: “Ngài Tiết, người anh nóng lắm…”
Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó lưng chạm vào cánh cửa, môi bị va vào thật mạnh.
Lục Giai Giai bị giam hãm đến choáng váng, chỉ có thể cố gắng đổi hơi, trong hơi thở toàn là khí nóng.
Không biết qua bao lâu anh mới thả cô ra, bên đôi môi đỏ bừng đã lan ra xung quanh, Tiết Ngạn lau vết nước trên môi cô với ánh mắt nặng nề.
Lục Giai Giai chê anh nóng, vừa định nói đói, muốn ăn cơm thì dưới mũi Tiết Ngạn chảy máu.
Anh nhíu mày, lau mạnh một cái.
Chảy máu mũi rồi.
“…” Lục Giai Giai biết anh vượng hỏa nhưng vẫn lo cơ thể của anh xảy ra vấn đề gì đó: “Không sao chứ? Có phải thời tiết nóng quá rồi không? Gần đây phải uống nhiều nước một chút.”
“Ừm.” Tiết Ngạn buồn bực đáp một tiếng.
Vì thời tiết quỷ quái này mà Lục Giai Giai vẫn luôn ghét bỏ nhiệt độ cơ thể anh, anh cũng không có cách nào chạm vào cô.
Tiết Ngạn quay mặt đi, mở cửa bảo: “Ăn cơm đã.”
Lục Giai Giai đau lòng.
Trời tối Bạch Đoàn mới chạy về nhà, Thạch Đầu đợi cậu bé vào cửa nhà mới đi về nhà mình.
Tiết Ngạn nhìn thấy quần áo của Bạch Đoàn dính bẩn mà nhíu mày.
Bạch Đoàn nghiêm túc rửa tay, ăn cơm rồi tắm rửa xong, Tiết Ngạn kêu cậu bé tự giặt quần áo của mình.
Anh ngồi ở bên cạnh nhìn cậu bé: “Từ từ giặt, giặt xong rồi mới được ngủ.”
Lục Giai Giai vốn đã hơi mệt, muốn để quần áo của mình đến ngày mai mới giặt, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Tiết Ngạn nặng nề, lại chột dạ cầm quần áo mình lên để vào chậu quần áo bẩn.
Tiết Ngạn không tức giận chính là một chú chó săn lớn ấm áp, Tiết Ngạn tức giận rồi chính là Ngao Tây Tạng nhìn chằm chằm vào người.
Thời buổi này ai tức giận thì người đó có lý, Lục Giai Giai đảo tròng mắt.
Ồ… hình như cô cũng không có gì để mà giận.
Bạch Đoàn vò áo của mình, nhìn Lục Giai Giai với vẻ khổ sở.
“…” Lục Giai Giai cũng bưng một cái chậu tới, đang định ngồi bên cạnh cậu bé giặt quần áo.
Bạch Đoàn: “…”
Lục Giai Giai vò được hai cái thì trên đầu truyền tới giọng nói.
“Đừng giặt nữa, đã muộn như vậy rồi, mau đi ngủ đi, anh giặt giúp em.” Tiết Ngạn còn chưa nói xong đã lấy mất cái áo trong tay cô.
Lục Giai Giai ngẩng đầu nở nụ cười, lập tức đứng dậy chạy về phòng.
“Cha ơi, cha cũng giặt giúp con với.” Bạch Đoàn đẩy cái chậu về phía Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn chẳng thèm quay đầu lại: “Tự giặt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận