Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 867: Em qua cổ vũ cho anh đi

Khoảng ba giờ Lục Giai Giai mới về trường học, vừa ngồi vào phòng học mở sách ra chưa được bao lâu thì Tiết Ngạn đến.
Chiều nay có trận đấu bóng rổ, anh muốn kêu Lục Giai Giai đi xem.
Phía bên Trần Mậu Quốc về phòng học nghĩ ngợi, viết một bản công lược đến nhà mình, ngồi xe đến thị trấn thế nào, rồi từ thị trấn đến Vịnh Thủy Hồ, viết đầy cả một trang lớn.
Có thể giúp được Lục Giai Giai khiến anh ta rất vui vẻ, cầm áo khoác lên định đưa đến trường đại học thủ đô.

Tiết Ngạn đã sớm thay đồng phục bóng rổ màu đen thuần vào, Vương Vận Thu ở bên cạnh đẩy cô một cái, Lục Giai Giai ngẩng đầu lên.
Trường học không có môn thể thao nào, đánh bóng rổ có thể tiêu hao thể lực nên Tiết Ngạn thường xuyên chơi bóng, Lục Giai Giai đi ra ngoài xem.
“Hôm nay không tìm được em.”
“Có chút chuyện phải ra ngoài, đợi buổi tối lại nói với anh sau.” Lục Giai Giai chọc vào cánh tay Tiết Ngạn: “Sao anh lại thích chơi bóng rổ như vậy?”
“Thi thoảng chơi, có thể rèn luyện.” Tiết Ngạn thấp giọng: “Em qua cổ vũ cho anh đi.”
Lục Giai Giai gật đầu, đi ở bên cạnh Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn vẫn phát huy ổn định trước sau như một, anh vốn đã có lợi thế chiều cao, sức còn lớn nên luôn thắng.
Tả Thứ tức đến mức đầu bốc khói, anh ta rất muốn gạch tên Tiết Ngạn ra khỏi hiệp hội bóng rổ.
Lần nào cũng thua vậy chơi còn có gì thú vị nữa?
Lục Giai Giai hào hứng, tay đặt bên miệng làm thành cái loa, lớn tiếng hô: “Tiết Ngạn, cố lên!”
Trần Mậu Quốc tìm được Vương Vận Thu ở trong phòng học, sau khi hỏi thăm lại lần mò đến được sân thể dục.
Lục Giai Giai đứng hàng đầu tiên rất bắt mắt, Trần Mậu Quốc liếc mắt cái đã nhìn thấy cô.
Anh ta đi qua.
Lục Giai Giai hô đau hết cả họng, vừa định uống nước miếng thì nghe thấy có người gọi mình.
“Bạn học Lục!”
Cô quay đầu thì thấy Trần Mậu Quốc, vội nhảy xuống bậc thềm chạy qua: “Sao vậy?”
Người đông đúc quá ồn ào, Lục Giai Giai dẫn anh ta đi tới dưới gốc cây cách đó không xa.
Trần Mậu Quốc móc một tờ giấy từ trong túi ra, anh ta gãi đầu ngại ngùng: “Không phải cô nói chuyện ở Vịnh Thủy Hồ rất quan trọng với cô hay sao? Cho nên tôi đã vẽ ra tuyến đường đến Vịnh Thủy Hồ thế nào, hy vọng có thể giúp được cô.”
“A, làm phiền anh quá.” Lục Giai Giai vui mừng duỗi tay tới nhận: “Cảm ơn.”
“Vậy tôi đi trước nhé.”
“Đợi đã, có thế nào cũng phải mời anh ăn bữa cơm chứ, lát nữa chồng tôi chơi xong trận đấu, đến lúc đó cùng nhau đi ăn cơm.” Lục Giai Giai có hơi ngại.
Nghỉ ngơi giữa trận, Tiết Ngạn theo bản năng tìm bóng người của Lục Giai Giai, kết quả lại không thấy cô ở chỗ ban đầu đâu.
Đồng đội huých vào cánh tay anh: “Anh Tiết, anh xem đó có phải chị dâu không?”
Tầm nhìn của Tiết Ngạn trông qua, vừa vặn nhìn thấy Trần Mậu Quốc lấy một tờ giấy từ trong túi áo đưa cho Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai vui vẻ nhận lấy.
“Không phải người đó đưa thư tình cho chị dâu đấy chứ? Thế này cũng quá to gan rồi, chị dâu đã kết hôn rồi mà cậu ta vẫn còn đưa thư tình, sao lại không biết xấu hổ như thế?”
Sắc mặt của Tiết Ngạn lập tức đen như đít nồi, anh không ngờ mình đã đăng bài văn nhỏ lên báo rồi, nói rõ ràng vợ anh đang trong tình trạng đã kết hôn, vậy mà vẫn còn có người sáp tới.
Điều quan trọng nhất là Lục Giai Giai còn nhận lấy.
Rốt cuộc người này là ai? Vậy mà vợ anh lại không bài xích?
Đồng đội lẩm bẩm: “Anh Tiết, người đàn ông này quá khoa trương, giữa ban ngày ban mặt lại dám theo đuổi chị dâu, hay là lát nữa đi cảnh cáo cậu ta một cái đi.”
“Không cần, tôi tự giải quyết được.” Tiết Ngạn biết Lục Giai Giai rất có chừng mực, có khả năng sự thật không phải như anh nghĩ.
Nhưng trong lòng anh vẫn ghen vô cùng, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đó.
Trần Mậu Quốc cảm thấy sau lưng phát lạnh, cộng thêm sắc trời đã tối rồi, anh ta từ chối: “Bỏ đi, tôi còn có việc ở trường, xin phép đi trước.”
Anh ta ngập ngừng đi được hai bước, lại quay người về: “Đồng chí Lục, tôi cảm thấy cô rất lợi hại, có thể xin chữ ký của cô được không?”
Trần Mậu Quốc nói rồi lại móc một tờ giấy từ trong túi ra, trên tờ giấy có một bức ảnh của Lục Giai Giai, là ảnh cắt từ trên báo xuống.
Anh ta vội vàng giải thích: “Cô yên tâm, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn xin chữ ký, đương nhiên nếu không được cũng…”
Lục Giai Giai không đợi anh ta nói xong đã thuận tay cầm qua, lấy bút từ trong túi rồi ký nhanh tên mình lên.
Trần Mậu Quốc nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn.”
Lục Giai Giai cười đáp lại: “Nên là tôi cảm ơn anh mới phải, cảm ơn anh đã giúp tôi.”
Bên này, mặt Tiết Ngạn đã đen thành than.

Bạn cần đăng nhập để bình luận