Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 779: Tiết Ngạn mua mấy căn

“Tiết Ngạn mua mấy căn?”
“Không biết, dù sao cũng mua mấy căn liền.”
“Anh là đồ ngốc sao? Tiết Ngạn mua vài căn liền mà anh mua có hai căn?” Trương Thục Vân vô cùng khó hiểu, cô ta cầm cái muôi lên, chống nạnh: “Thằng tư còn mua bốn căn mà anh mua có hai căn? Anh bị làm sao thế? Ngu còn không biết đi theo tổ chức à?”
“…” Lục Ái Quốc cũng cảm thấy mình mua ít, mông anh ta lạnh lẽo, hỏi: “Vậy phải làm sao?”
“Lần sau đi…”
“Không đi được nữa, khỉ gầy nói Tiết Ngạn gửi thư nói bây giờ nguy hiểm quá lớn, không cho đi nữa.”
“…”
“Chẳng qua tiếp sau đó vẫn còn sắp xếp.”
“Sắp xếp gì?” Trương Thục Vân đã không còn lòng dạ nào nấu cơm nữa.
“Qua một tuần nữa, hai người bọn anh sẽ lên huyện một chuyến, mua một cửa tiệm có thể làm ăn, đến khi ấy hai chúng ta đi bán đồ, nếu có căn nhà ở thích hợp thì chúng ta cũng có thể mua luôn, đến lúc đó chuyển lên huyện ở, tiện làm ăn buôn bán.”
“Bán gì?” Trương Thục Vân nuốt nước miếng: “Còn có thể cho buôn bán nữa sao?”
Lục Ái Quốc thở gấp: “Anh có liên lạc của khỉ gầy rồi, nếu như trong huyện có tin tức thì bọn anh sẽ lên huyện xem, nhưng Tiết Ngạn nói làm hay không là tùy chúng ta.’
Trương Thục Vân do dự vài giây, sờ cọc tiền dày cộp trong túi, cắn răng bảo: “Làm, tại sao không làm!”
“Được!” Lục Ái Quốc nhe hàm răng trắng cười ngu ngơ: “Vợ này, bây giờ anh cứ như đang nằm mơ ấy, em không biết đâu, sau khi nghe lời Tiết Ngạn đúng thật là như nhặt được tiền ấy, anh nghĩ đến khi ấy chuyển vào huyện sống, trường học ở đó tốt hơn, đám Tiểu Hoa chăm chỉ học, đến lúc đó chúng ta chắc chắn cũng có thể cho con vào trường đại học tốt.”
Trương Thục Vân nghĩ ngợi, cũng vui đến mức không khép được mồm.
Cô ta chỉ hận không thể khoe khoang một phen, nhưng biết bây giờ phải che giấu. Cô ta nghĩ ngợi, đợi sau khi bọn họ mua được cửa tiệm ở huyện, lại mua được nhà và chuyển đi thì có thể thoải mái hơn rồi.
Đến lúc đó chỉ nói tiền đã tiêu hết.
“Vợ này, anh về phòng thay cái quần đã nhé.” Lục Ái Quốc khép chân.
Lùa gió quá.
Trương Thục Vân vò mì được một nửa, thật sự không nhịn được mà móc tiền ra đếm.
Hơn bảy nghìn, vậy mà lại được hơn bảy nghìn đồng, cộng thêm lần trước là hơn mười nghìn rồi.
Lòng bàn tay của cô ta mướt mồ hôi, trái tim đập điên cuồng, ngay cả gió bên ngoài thổi vào mà vẫn cảm thấy nóng, lúc này đầu óc cô ta trống rỗng, chỉ biết mình có hơn mười nghìn đồng thôi.
Trương Thục Vân cất tiền rất kỹ, tâm thần hoảng hốt, chưa rửa tay đã tiếp tục vò mì cho Lục Ái Quốc.
Sau khi vò vài lần cô ta mới phản ứng lại, nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng không phải cô ta ăn.
Không sao, không chết được…

Hai anh em về hết ăn rồi lại ngủ, hết ngủ rồi lại ăn, liên tiếp nghỉ ngơi hai ngày.
Vừa hồi phục tinh thần khí, Lục Nghiệp Quốc đã chạy lên thị trấn tìm khỉ gầy.
Tính anh ta tùy tiện thẳng thắn, quan hệ với khỉ gầy không tồi, hai người qua lại thường xuyên, anh ta cũng biết được chỗ nào ở huyện thành có lưu lượng người lớn.
Lục Nghiệp Quốc ghi lại mấy chỗ này, lại ngồi xe buýt chạy một chuyến, điều tra rất thận trọng.
Sau khi chạy một khoảng thời gian, anh ta mua ít đồ ăn về thôn Tây Thủy, vào đến cửa nhà đã gặp Trịnh Tú Liên ở bên ngoài đang may áo.
Anh ta trực tiếp lấy hai túi bánh quy óc chó ở huyện thành từ trong túi ra: “Chị hai, cho lũ trẻ nếm thử này.”
“Không cần đâu, chú vẫn nên để lại cho cha mẹ ăn đi.” Trịnh Tú Liên vừa cười vừa từ chối.
“Không sao, em mua cho cả cha mẹ rồi.” Lục Nghiệp Quốc có tiền trong túi là có đủ tự tin, cũng không để ý đến chút đồ này.
Trịnh Tú Liên sờ cái áo trong tay mình, nhỏ giọng hỏi: “Chú tư, bây giờ các chú không phải không làm nữa sao? Chú lại ra ngoài…”
“Lần này không phải em về không mua gì hay sao? Chạy ra ngoài đi dạo rồi mua ít đồ cho cha mẹ thôi.” Lục Nghiệp Quốc mang vẻ mặt tùy tiện, anh ta cũng không định nói chuyện mình mua tiệm mua nhà cho Trịnh Tú Liên biết.
Dù sao thì đây cũng là chuyện riêng.
“Hóa ra là vậy.” Trịnh Tú Liên cố nặn ra nụ cười.
Cô ta có thể cảm giác được Lục Nghiệp Quốc không nói thật, ai mua ít đồ mà lại chạy lên thị trấn tận hai, ba ngày cơ chứ?
Lúc này, cô ta càng nhạy cảm phát hiện ra mình đã làm ra một quyết định sai lầm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận