Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 261: Anh ấy có phản ứng 4

Mẹ Lục đã có ý từ bỏ Đại Sơn, khi ly hôn, cho dù Đại Sơn có theo Điền Kim Hoa thì bà ta cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.
Chỉ hy vọng Đại Sơn không ngu như vậy.
Lục Giai Giai xuống xe ở nơi cách nhà họ Lục gần nhất, cô trộm liếc mắt nhìn Tiết Ngạn, nhưng ánh mắt này lập tức bị bắt trọn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiết Ngạn nhìn chằm chằm vào cô, phối với vẻ mặt lạnh lùng, Lục Giai Giai thì mân mê ngón tay, vội vàng xuống xe.
Tiết Ngạn đến kho hàng mới xuống xe, Lục Thảo thì thấp thỏm đi theo phía sau anh, muốn lùi lại nhưng nghĩ đến tất cả những gì Lục Giai Giai đã làm với mình, cô ta lập tức có đầy dũng khí.
Đợi người tản đi rồi, cô ta đứng cách Tiết Ngạn mấy mét, gọi anh: “Đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Tiết Ngạn không dừng bước chân.
Lục Thảo lập tức nôn nóng: “Chuyện liên quan đến Lục Giai Giai, anh cũng không muốn biết sao?”
Tiết Ngạn chợt dừng đôi chân dài, quay đầu lại.
Dáng người của anh cao lớn, đôi mắt tối đen, Lục Thảo không tự chủ được mà lùi lại.
Cô ta cưỡng chế gân cổ lên: “Tôi biết anh thích Lục Giai Giai.”
Đôi mắt của Tiết Ngạn lập tức lộ vẻ dữ tợn, anh mím môi thành đường thẳng, không nói lời nào mà chỉ nhìn cô ta.
Lục Thảo vẫn căng da đầu nói: “Anh không biết phải không, Lục Giai Giai cũng thích anh đấy!”
Cơ thể Tiết Ngạn cứng ngắc, anh sững sờ, đầu óc giống như đốt pháo hoa, có hơi không tìm về được giọng nói của mình: “Cô nói gì?”
“Tôi có thể nhìn ra được Lục Giai Giai thích anh.” Lục Thảo lại nói.
Đương nhiên cô ta có thể nhìn ra được Tôn Thành Trúc chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Với điều kiện gia đình tốt như của nhà họ Tôn, nếu như Lục Giai Giai gả qua đó chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh, dù sao thì bây giờ quân hàm của Lục Kính Quốc không thấp, cho dù ban đầu nhà họ Tôn không đồng ý nhưng sau khi tìm hiểu toàn bộ tình hình của nhà họ Lục, nói không chừng sẽ đồng ý hôn sự này.
Đến khi ấy cả đời này của cô ta sẽ bị Lục Giai Giai giẫm dưới chân.
“Lục Giai Giai thích anh, không chỉ từ chối Tôn Thành Trúc rất dữ dội ở quán ba bữa, mà vì tưởng anh bị bắt còn cãi nhau với mấy bà cô trong thôn, lo lắng đến phát khóc, tôi có thể nhìn ra được Lục Giai Giai có ý với anh, cũng có thể nhìn ra được anh thích Lục Giai Giai.” Lục Thảo siết chặt nắm tay.
Cô ta nhất định phải khiến Tiết Ngạn và Lục Giai Giai ở bên nhau.
Nghĩ đến cô chị họ vừa đẹp vừa điệu này của mình gả cho một Tiết Ngạn nham hiểm độc ác, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi.
Lục Thảo nói với vẻ kích động: “Nếu như anh thật sự thích chị họ tôi cứ phải nhanh tay vào, tôi nhìn ra được Tôn Thành Trúc sẽ không chịu từ bỏ đâu, anh ta quá thích chị họ tôi, nếu như anh ra tay muộn, nhà họ Lục đồng ý với lời giải thích của nhà họ Tôn, vậy cả đời này anh với chị họ tôi cũng không có khả năng đâu.”
Tiết Ngạn còn đang chìm đắm trong cảm xúc Lục Giai Giai thích mình, anh đứng ngây người ra đó, ngay cả việc Lục Thảo rời đi khi nào cũng không biết.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, anh không thể để Lục Giai Giai chịu khổ cùng mình, anh nhất định phải cố gắng kiếm tiền để cô được trải qua cuộc sống tốt hơn.
Bằng không, anh dựa vào cái gì để lấy cô?

Khi Lục Giai Giai về nhà, mẹ Lục đang nói chuyện với bác gái cả Lục và hai bà chị dâu họ.
Mẹ Lục trông thấy cô về lập tức đi lên đón, bà ta phủi bụi trên người cô: “Ôi chao, con gái mẹ về rồi đấy à, mẹ đã nấu sẵn nước đậu xanh cho con, về nhà uống nhé.”
Lục Giai Giai nhìn thấy bác gái cả Lục, tròng mắt đảo một vòng: “Đợi đã ạ.”
Cô lấy bọc giấy dầu từ trong túi rồi mở ra, bên trong là tám cái bánh bao.
Bánh bao vừa lấy ra, những người có mặt ở đó đều ngửi thấy mùi thơm.
Lục Giai Giai lấy ba cái trong số đó: “Bác cả, chị dâu, em đặc biệt mang cho mọi người mỗi người một cái, mọi người đừng chê ít nhé.”
“Thế… thế cũng ngại quá.” Bác gái cả Lục nuốt nước miếng, bà ta chà sát ngón tay, vẻ mặt có hơi co quắp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận