Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 350: Đánh đòn phủ đầu

Lục Thảo tức giận nói chuyện không có suy nghĩ: “Người nhà họ Trương các người có bệnh sao? Lần đầu tiên tới nhà chúng tôi, tôi cũng đã tỏ rõ thái độ luôn rồi, hơn nữa các người cũng không thèm nhìn con trai của các người đi, tôi là phúc tinh, ông trời cũng che chở cho tôi, bây giờ con trai của bà đã là thằng què rồi, vậy mà còn muốn kêu tôi gả cho anh ta, cũng không sợ tổn thọ à!”
Người nhà họ Trương chất phác, không thích chủ động gây sự, nhưng không ngờ Lục Thảo lại nói về Trương Lỗi như vậy.
Trương Lỗi ở bên ngoài bảo vệ tổ quốc, mỗi một giọt máu của anh ta chảy ra đều là vì nhân dân ở hậu phương, vết thương mà anh ta phải chịu đều là vì sự yên bình của tổ quốc, không ngờ lại bị Lục Thảo chửi thành thằng què.
Vẻ mặt khinh bỉ và khí thế khoa trương cứ như Trương Lỗi chính là một người không ra gì vậy, làm sao bác gái Trương có thể chịu được khi có người chửi về con trai mình như thế.
Đôi mắt của bà ta đỏ ngầu nhào tới: “Cái thứ lòng dạ đen tối không biết xấu hổ nhà cô, có biết con trai tôi ở bên ngoài đánh trận vì ai không hả, chúng tôi làm cha mẹ phải mang tâm trạng thế nào tiễn con trai đi, vậy mà cô lại chửi nó là thằng què, tôi liều mạng với cô!”
Nếu không phải trông mong con trai bọn họ có thể sống sót trở về thì bà ta làm sao có thể nhìn trúng một cô gái vừa lùn vừa xấu như Lục Thảo được.
Những người khác cũng lòng đầy căm phẫn: “Vậy mà lại chạy đến thôn Đông Thủy chúng ta chửi quân nhân, chửi người nhà quân nhân, ai cho cô tư cách đó, cô có lương tâm không hả? Có phải gián điệp do nước khác phái tới không?”
Trừ loại người phi thường như Lục Thảo ra, những người khác đều rất bảo vệ quân nhân ở biên quan, bọn họ cảm thấy suy nghĩ của Lục Thảo có vấn đề nên đồng loạt lao lên ấn cô ta xuống đánh.

Bên dưới tàng cây lớn có một đám người đứng vây quanh thành vòng tròn, gió vừa thổi qua mồ hôi trên mặt, bác gái Trương duỗi tay lau, trên mặt mình không biết là mồ hôi hay là nước mắt nữa.
Bây giờ bà ta không nghe nổi bất cứ tin tức không tốt nào về con trai, nhưng Lục Thảo này lại nói con trai bà ta tổn thọ.
Bác gái Trương chỉ hận không thể giết cô ta.
Ngày thường Lục Thảo ăn nói không suy nghĩ quen rồi, cô ta không ngờ mấy người này sẽ đánh một đứa con gái như cô ta.
Hai tay Lục Thảo ôm đầu, tay cũng bị cào rách, lúc này không biết là ai vỗ một cái vào gáy cô ta, Lục Thảo trực tiếp gào khóc kêu đau.
“…”
Khi bác gái cả Lục chạy tới thì người thôn Đông Thủy cũng vừa mới thu tay, lần này Lục Thảo khiến quần chúng phẫn nộ, trên mặt bị bác gái Trương vả liền mấy cái, khóe miệng chảy máu, mắt lại híp thành đường kẻ, cánh tay cũng bị cào rách, làn da bộ ra ngoài còn có một mảng lớn bầm tím.
Bác gái cả Lục sững sờ, bà ta chạy qua đây để dạy dỗ Lục Thảo nhưng không ngờ con gái mình lại bị đánh thành ra thế này.
Trong lúc nhất thời bà ta không biết mình nên làm thế nào nữa.
“Mẹ!” Lục Thảo nhìn thấy bác gái cả Lục tới bèn đứng dậy muốn nhào qua, nhưng chân cô ta vừa mới bị đá vài cái, mặt túa mồ hôi, lập tức ngã quỵ xuống đất.
Bác gái cả Lục vội vàng chạy qua, bà ta không biết những lời mà Lục Thảo vừa nói, nhưng bây giờ nhìn thấy con gái thảm như thế, bà ta đau lòng ôm Lục Thảo, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người nhà họ Trương.
“Các người…” Bác cả Lục cũng không ngờ người nhà họ Trương sẽ ra tay, ông ta vốn tới đây đánh Lục Thảo nhưng bây giờ lại không ra tay nổi nữa, khóe môi của ông ta mấp máy, theo bản năng tự hỏi: “Sao các người lại đánh người thành ra như vậy?”
Bác gái Trương nhìn ánh mắt giận dữ của bác gái cả Lục, lúc này bà ta cũng để ý đến Lục Thảo bị đánh rất thảm, bởi vì tính cách của bà ta khá thành thật hàm hậu nên ngay tức thì không biết nên phản bác thế này.
Lúc này có một người phụ nữ trẻ từ trong đám đông bước ra, cô ta chắn bác gái cả Trương ở phía sau, đánh đòn phủ đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận