Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 240: Thế vẫn bỏ đi thì hơn

“Dễ bị người nhìn ra được.” Bây giờ ngoại trừ đồ tập thể ra thì bán bất cứ thứ gì cũng là đầu cơ trục lợi hết, tất cả đều là giao dịch cá nhân.
Tiết Khiêm nghĩ ngợi rồi nói với vẻ mặt khổ tâm: “Thế vẫn bỏ đi thì hơn.”
Bốn cha con nhà họ Tiết ở trong một căn phòng, vị trí của Tiết Ngạn ở mép giường, anh vào giấc khá nhanh, rất nhanh đã ngủ mất.
Trong mơ anh lại mơ thấy Lục Giai Giai hôn mình, mềm mại rất dễ bắt nạt, trên tay cũng không có sức, đuôi mắt hơi hồng, long lanh ánh nước, cũng sẽ mơ hồ gọi tên anh.
Tiết Ngạn…
“Lục Giai Giai!” Tiết Ngạn hé miệng gọi tên cô, giọng nói trầm thấp lưu luyến.
Tiết Khiêm vừa đi nhà xí xong, mới nằm xuống đã nghe thấy anh cả lại gọi tên Lục Giai Giai.
Cậu bé lắc đầu, thầm nghĩ anh cả sẽ không trúng độc của Lục Giai Giai rồi đấy chứ, gần đây ngày nào cũng có thể gọi tên một lần.
Cũng không biết mơ thấy gì nữa?
Nửa đêm Tiết Ngạn tỉnh lại một lần, anh co một chân ngồi trên giường, ảo não thay một cái quần khác, sau đó ngủ không được lại chạy đến cửa lớn nhà họ Lục đi dạo.
Anh đợi khoảng một tiếng bên dưới đại thụ cách đó không xa rồi mới chịu từ bỏ và rời đi.

Ngày hôm sau Lục Giai Giai ngáp một cái tỉnh lại, vì muốn đi chợ đen xem sao nên hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng và quần quân đội, tóc bện hai bên.
Mẹ Lục nhân lúc xung quanh không có người mà nhét tiền vào tay Lục Giai Giai: “Thích gì thì mua cái đấy, thấy quần áo mình thích thì cứ mua về nhé.”
“Không cần đâu ạ, trong tay con vẫn còn ít tiền.” Lục Giai Giai cúi đầu nhìn tờ Đại Đoàn Kết mười đồng, bản thân cô vốn đã có tiền riêng bốn đồng rồi, có thể mua được không ít đồ.
Huống chi cô chỉ qua đó xem thử thôi.
Mẹ Lục trực tiếp nhét vào lòng Lục Giai Giai: “Có tiền dễ làm việc hơn, không tiêu thì cũng cầm lấy.”
Lục Giai Giai nghĩ thấy cũng đúng nên cầm.
Cô với Lục Nghiệp Quốc đi tới nhà kho trong thôn, còn chưa đến nơi, từ rất xa đã trông thấy Tiết Ngạn cũng ở đó.
Bên ngoài kho hàng trong thôn có không ít người, mọi người đứng rải rác quanh đó.
Trước đây vào thị trấn đều dùng xe bò, nhưng bây giờ có máy kéo rồi, không chỉ rút ngắn thời gian đi đường mà còn cảm thấy vô cùng có thể diện.
Vì thế mọi người đứng đợi ở ngoài cửa từ rất sớm.
Hôm qua Tiết Ngạn đã giao chìa khóa cửa nhà kho cho Lục Giai Giai, trong lúc cô lục tìm trong túi và lấy ra còn liếc mắt nhìn Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn đang khoanh hai tay dựa lên thân cây một cách lạnh lùng, Triệu Xã Hội ngồi xổm ở chỗ cách anh không xa, hai người thi thoảng lại đưa mắt nhìn nhau, trong bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng chí có hai người bọn họ mới có thể hiểu.
Trái tim Lục Giai Giai lại bắt đầu đập nhanh, cô hoảng hốt quay đầu, dùng chìa khóa mở cửa lớn.
Vừa tiến vào, Lục Nghiệp Quốc đã ôm eo Lục Giai Giai rồi nhấc cô lên, trực tiếp thả em gái nhỏ nhà mình lên xe, ánh mắt ra hiệu cho cô tìm một vị trí tốt.
“…” Lục Giai Giai còn chưa phản ứng lại thì hai chân đã giẫm vào trong xe rồi.
Những thôn dân vừa định giành chỗ khác: “…”
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn tay Lục Nghiệp Quốc đặt trên eo Lục Giai Giai, sắc mặt u ám hẳn đi.
Rõ ràng biết hai người bọn họ là anh em ruột nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, anh thậm chí không có cách nào khống chế được vài suy nghĩ tối tăm nảy ra trong đầu.
Lục Giai Giai nhanh chóng chọn một vị trí tốt, Lục Nghiệp Quốc lại chuyển một cái ghế nhỏ trong nhà qua, sau đó dùng áo choàng ngắn lau vỏ sắt sau lưng Lục Giai Giai.
Nếu không phải điều kiện kém thì anh ta chỉ hận không thể lau luôn chỗ mà Lục Giai Giai ngồi.
Chỉ sợ cái áo sơ mi trắng của em gái anh ta bị bẩn.
La Khinh Khinh cắn môi nhìn Lục Nghiệp Quốc thân thiết như thế rồi lại nhìn Lâm Phong đang đứng ngây người sau mình, trong lòng khó ở vô cùng, cũng càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình hơn.
Ngón tay của cô ả giữ cái váy trắng, nhấc chân leo lên xe, nhưng vì người vừa gầy vừa nhẹ nên hoàn toàn không chen qua được các ông các bà xung quanh.
Lâm Phong thấy cô ả sắp không chiếm được vị trí mới duỗi tay đẩy La Khinh Khinh một cái mới giúp cô ả thành công chen được vào hàng cuối cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận