Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 827: Dẫn Bạch Đoàn ra đồng, có điểm thi đại học 2

Lục Thảo sững sờ, sau đó cô ta run người, điên cuồng gào lên: “Châu Văn Thanh, anh lừa tôi.”
“Lừa cô cái gì? Lúc trước không phải cô cũng giở mánh khóe để tôi phải lấy cô hay sao? Nếu tôi không lấy cô còn có thể nghèo khó đến mức này được hay sao?” Châu Văn Thanh cười lạnh, anh ta đã sớm muốn dọn dẹp đồ chuyển về ký túc xá thanh niên trí thức rồi, nhưng người khác hoàn toàn không cho anh ta về.
Da mặt của Lục Thảo co giật, cô ta cắn răng: “Châu Văn Thanh, cả đời này anh đừng hòng thoát khỏi tôi, tôi tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho anh.”
Châu Văn Thanh hừ lạnh, buổi tối anh ta trở mình, trơ mắt nhìn nóc nhà cũ kỹ.
Anh ta đã bàn bạc xong với cha mẹ ở thành phố rồi, nếu lần này thi đỗ đại học sẽ cầm thư thông báo lén chạy đi, trước về nhà cha mẹ, sau đó thì lên đại học.
Cái thứ ngu dốt như Lục Thảo này đến ngay cả nhà cha mẹ anh ta còn không biết mà cũng muốn tìm anh ta?

Mùng ba tháng tám là sinh nhật Bạch Đoàn, Lục Giai Giai làm không ít đồ ăn ngon để mừng sinh nhật của cậu bé.
Đứa trẻ đã bốn tuổi, mới đầu ngay cả mắt còn không mở được mà bây giờ đã lớn thành cái bánh nhân mè đen rồi.
Cũng vào hai ngày này có điểm thi đại học, lần này người lên bảng cũng không ít, Châu Văn Thanh cũng nằm trong số đó.
Nghe những thanh niên trí thức khác cùng tới xem điểm nói, Châu Văn Thanh điên cuồng hét lên, khoa chân múa tay ngay tại hiện trường, nếu cho anh ta một mảnh đất trống, anh ta có thể kích động đến mức giẫm in dấu chân lên đất.
Bác gái cả Lục biết được Châu Văn Thanh đã thi đỗ đại học cũng mừng muốn xỉu, cuối cùng Lục Thảo cũng không còn cần bà ta tiếp tế nữa, gả cho một sinh viên đại học, sau này sống chắc chắn không kém được đâu.
Ngược lại, chị dâu cả và chị dâu thứ lại chẳng có phản ứng gì cả, chỉ với cái tính nóng nảy đó của Lục Thảo, bọn họ cũng không hưởng được nửa phần lợi ích của cô ta, cho dù trước đây từng giúp cô ta nhiều như vậy cũng vô dụng.
Có gì mà phải vui? Thích thế nào thì cứ làm như thế, trông mong vào người còn không bằng tự trông mong vào mình.
Bác gái cả Lục kích động đến mức đầu óc choáng váng, chạy qua kể chuyện với mẹ Lục.
“Ôi, cuối cùng lần này Châu Văn Thanh cũng thi đỗ rồi, mấy năm nay bọn nó sống cũng khổ, sau này cũng coi như khổ tận cam lai rồi, tôi cũng có thể bớt nhọc lòng.” Bác gái cả Lục hiếm khi cảm thấy hãnh diện.
Lục Giai Giai thì lại cảm thấy hoang mang, Châu Văn Thanh thi đỗ đại học rồi còn có thể cần Lục Thảo nữa sao?
Hơn nữa hai người họ đã ly hôn rồi, muốn kêu anh ta và Lục Thảo kết hôn lại còn khó hơn lên trời.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi, bây giờ Lục Thảo đã thành ra thế kia, chỉ sợ Châu Văn Thanh thi đỗ đại học là họa chứ không phải phúc.
Nhưng cô chẳng nói gì cả, với trạng thái của bác gái cả Lục bây giờ, cô nói ra ngược lại sẽ làm tổn hại tình cảm.
Mẹ Lục nói với bác gái cả Lục: “Vậy cũng thật tốt quá rồi, sau này Tiểu Thảo hưởng phúc, chị cả cũng sẽ được hưởng phúc theo.”
“Hưởng phúc, đều hưởng phúc cả, sau này cuộc sống trải qua cũng thoải mái hơn.”
“Ôi, vậy sau này chị cả cũng có thể vào thành phố với cùng Châu Văn Thanh rồi.”
Bác gái cả Lục vốn qua đây để cầu sự tán đồng, khi bà ta tới thì lâng lâng, lúc đi lại càng lâng lâng hơn.
Trong nhà có một sinh viên đại học, đó chính là sinh viên đại học đấy.
Mẹ Lục thở dài một tiếng: “Ôi, ngốc hết với nhau.”
Bà ta vốn cũng muốn nhắc nhở một chút, nhưng nhìn tình hình này, nếu như bà ta dám nói gì đó, chị cả này chắc chắn sẽ cãi với bà ta.
Ngược lại mẹ Lục không sợ đánh nhau, nhưng sẽ làm tổn hại tình cảm anh em của hai ông cụ.
Châu Văn Thanh đã thi đỗ đại học, Lục Thảo cuối cùng cũng nở mày nở mặt một phen, cô ta cà thọt đi ra ngoài.
Đại học khó đỗ, người có thể thi đỗ đại học đều sẽ được quốc gia chia công việc cho, tương lai rộng mở, có vài bà cô làm trái lương tâm của mình đi khen Lục Thảo.
“Tiểu Thảo, trí thức Châu này thi đỗ đại học rồi, sau này cô sẽ được hưởng phúc.”
Lục Thảo hất cằm lên: “Còn không phải sao, đợi khai giảng tôi sẽ cùng Châu Văn Thanh lên thành phố, thành phố đó cũng không phải nơi chỉ mấy người nào đó mới có thể đi, tuy Châu Văn Thanh không biết làm việc đồng áng cho lắm nhưng văn hóa cao.”
Bà Vương không nhìn nổi nữa mà u ám bảo: “Lục Thảo, cô đã quên cô với Châu Văn Thanh đã ly hôn rồi sao, đến khi đó cậu ta sẽ dẫn cô đi sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận