Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 537: Tôi sẽ làm tốt chuyện trong bổn phận của mình

Vậy mà đã bám váy vợ còn phát điên trước mặt anh ta, quá đáng thế!
Anh ta nổi giận đùng đùng đuổi theo Vương Chấn Quốc, ngoài miệng cứng ngắc bóc phốt: “Tiết Ngạn dùng của hồi môn của Lục Giai Giai… mua xe đạp, các anh có biết không?”
Triệu Xã Hội không quen tấn công người khác ở sau lưng cho lắm, anh ta nói lắp ba lắp bắp còn hơi mất tự nhiên.
“Chúng tôi biết từ lâu rồi, nhưng Tiết Ngạn chẳng có một chút phản ứng gì cả, nghe người trong thôn nói anh ấy còn rất tự hào nữa là.” Vương Chấn Quốc nhỏ giọng.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, lấy được cô vợ đẹp như thế, còn tiêu của hồi môn của vợ, ngoại trừ có hơi mất mặt một chút ra thì đúng là đáng để tự hào mà.
Triệu Xã Hội càng nghĩ càng tức, tức vì Lục Giai Giai không có mắt nhìn.
Không được, đợi lần sau Tiết Ngạn về, anh ta nhất định phải cảnh cáo anh mới được.
Làm sao có thể tiêu của hồi môn của vợ để bản thân hưởng thụ được? Có cần mặt mũi nữa không?
Sắp đến cổng thôn, đột nhiên có người nhào tới xe của hai người họ, Tiết Ngạn bảo vệ Lục Giai Giai mới không bị ngã.
La Khinh Khinh lao ra ngoài quá vội, bản thân cô ả cũng không nghĩ vậy mà người đạp xe lại là Tiết Ngạn và Lục Giai Giai.
Cô ả hoảng loạn muốn bắt lấy tay của Lục Giai Giai nhưng lại bị Tiết Ngạn hất ra.
La Khinh Khinh lảo đảo một cái, còn định tiến lên nhưng lại bị ánh mắt của Tiết Ngạn dọa cho nổi hết cả da gà.
Cô ả dừng bước chân, run lẩy bẩy nói: “Lục Giai Giai, cha cô đang ở đâu? Có người theo tôi…”
La Khinh Khinh vừa nói vừa giơ tay chỉ về một phía.
Lục Giai Giai quay đầu nhìn qua, trông thấy một bóng lóe lên rồi biến mất.
Cô không nhìn thấy mặt nhưng hình như chân có chút vấn đề, hơi thọt.
“Vừa rồi người đàn ông đó đi theo tôi, anh ta, anh ta…” Ngón tay run rẩy của La Khinh Khinh vén sợi tóc bay loạn của mình ra sau tai: “Anh ta muốn giở trò bất chính với tôi, cũng may tôi chạy nhanh, cha cô là đại đội trưởng, giúp tôi với!”
Lục Giai Giai không có vẻ mặt gì cả, chỉ đáp: “Bây giờ chắc cha tôi đang ở nhà, cô đi tìm ông ấy đi.”
Đương nhiên cô ả biết đại đội trưởng ở nhà rồi.
La Khinh Khinh mấp máy môi: “Có thể cho tôi đi cùng cô được không?”
“Cô hỏi người khác đi, tôi không muốn quản.” Lục Giai Giai lạnh mặt.
“Cô… cô là con gái của đại đội trưởng, cô có trách nhiệm…”
Còn chưa nói xong Tiết Ngạn đã trực tiếp quay đầu xe đạp, đưa Lục Giai Giai về nhà họ Lục.
La Khinh Khinh sợ hãi vô cùng, chỉ có thể chạy theo phía sau.
Tiết Ngạn nhẹ nhàng thả cô xuống xe, liếc mắt nhìn sắc trời: “Anh đi đây, chuyện của La Khinh Khinh em đừng quản, về phòng đi.”
“Em biết rồi.”
“Mấy hôm này ăn uống cẩn thận, đừng chạy lung tung, có người có lòng bất chính cũng phải nói với anh.”
“…”
Lục Giai Giai đi vào cửa, cha Lục đã tan làm về nhà đang rửa tay.
Cô tiến tới nói lại chuyện đã gặp La Khinh Khinh cho ông ta nghe: “Cha, lát nữa chắc chắn cô ta sẽ qua đây tìm cha.”
Cha Lục cúi mắt: “Cô ta tới thì đi theo quy trình thôi.”
Mẹ Lục ở bên cạnh đảo trắng mắt: “Suýt chút nữa hại chết nhà họ Lục chúng ta, cái đồ lòng dạ đen tối, lại còn muốn kêu nhà chúng ta giúp cô ta, nghĩ đẹp nhỉ!”
“Tôi sẽ làm tốt chuyện trong bổn phận của mình.” Cha Lục lau khô tay, dứt khoát ở trong sân đợi La Khinh Khinh.

La Khinh Khinh dùng sức đẩy cửa lớn của nhà họ Lục, cô ả thở hồng hộc: “Đại đội trưởng, có người bám theo tôi, tôi biết anh ta, anh ta chính là Nhị Cẩu ở thôn này, ông mau bắt anh ta đi!”
Cha mẹ của Nhị Cẩu đã chết từ lâu, cũng không có người giáo dục, thường xuyên ăn trộm vặt trong thôn, có một lần bị nhà chủ bắt được đánh gãy chân, đã ba mươi mấy rồi mà vẫn chưa lấy vợ.
Cha Lục bình tĩnh gõ cán tẩu: “Bắt thế nào? Cô có bằng chứng không? Làm sao cô biết anh ta bám theo cô mà không phải là đi trên đường? Trí thức La, cô đã có tiền án tiền sử, ai biết có phải cô cố tình vu hại cho người khác không? Còn nữa, tôi cũng không có tư cách bắt người, có cần tôi dẫn cô lên thị trấn báo án không?”
La Khinh Khinh vừa khóc vừa chậm rãi nửa quỳ xuống đất, hai tay cô ả che mặt: “Đại đội trưởng, ông giúp tôi với, người trong thôn đều không giúp tôi, tôi không biết nên làm thế nào?”
Cha Lục chỉ hỏi: “Trở về hay là báo án?”
La Khinh Khinh lắc đầu, cô ả biết báo án hoàn toàn vô dụng, cho dù có báo án thì cô ả cũng chỉ có thể nói Nhị Cẩu bám theo cô ả, nhưng bám theo thì phạm tội gì được?
Nhưng lại có thể khiến danh tiếng của cô ả càng xấu hơn, tan nát hơn!
“Tôi… tôi có thể ở nhà ông trước được không?” La Khinh Khinh nhìn xung quanh sân, cuối cùng rơi lên người Lục Giai Giai: “Tối nay tôi có thể ở chung với Lục Giai Giai được không?”
Lục Giai Giai: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận