Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 685: Cục bông biết diễn kịch 1

Dù sao bọn họ vốn cũng không có quan hệ máu mủ gì với cô, vì người thân nên mới có quan hệ, có liên quan mức độ thân mật và tiếp xúc bình thường sau này.
Nghĩ đến khi mình đi học, khi ấy chơi với ai tốt thì thân với người đó, làm sao có khả năng với bạn cùng phòng nào cũng như vậy được.
Lục Giai Giai lắc đầu, mối quan hệ này thật sự quá khó duy trì, sau này cô kiên quyết chỉ sinh một mình Bạch Đoàn thôi.
Ba bà chị dâu cô còn không ứng phó được, càng đừng nhắc đến ba đứa con dâu.
“Em về rồi.” Lục Giai Giai đưa cái gùi cho Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn nhìn vẻ mặt của cô không còn hồng hào như trước khi đi, anh đặt cái gùi vào nhà kho: “Chị ta chọc em tức giận sao?”
“Không có.” Lục Giai Giai sợ Tiết Ngạn nổi giận mới vội vàng bảo: “Anh hai làm việc quá vất vả, anh không biết đâu, ngày nào cũng làm rất nhiều, em chỉ sợ anh ấy sớm đã làm hại cơ thể rồi.”
“Chẳng qua, trên đường em nghĩ, vẫn tùy theo lòng mình đi, làm tới làm lui như thế thật sự quá mệt.”
Quá đế ý đến cảm giác của người khác thường người bị tổn thương sẽ chính là mình.
Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn lên.
Cậu bé đang chơi con hổ vải mà Lục Giai Giai làm, ngẩng cái đầu nhỏ lên cười.
Chuyện phiền lòng lập tức bị ném ra sau đầu, cô bế Bạch Đoàn lên hôn chụt hai cái, mặt mày rạng rỡ: “Con trai mẹ thật sự giống y như tên, vẫn là mẹ sinh ra.”
Bạch Đoàn vỗ con hổ vải kêu a a hai tiếng.
Lục Giai Giai đỡ cậu bé học đi đường, hôm nay Tiết Ngạn không đi làm mà định lên thị trấn thăm dò tin tức.
Anh cầm miếng vải dài mà mẹ Lục khâu ở bên cạnh, bế Bạch Đoàn từ trong tay Lục Giai Giai qua, quấn dưới nách cậu bé, sau đó cúi người xách lên, nhẹ nhàng kéo được Bạch Đoàn lên.
“Đi đi.” Tiết Ngạn nói với Bạch Đoàn.
Lục Giai Giai: “…”
Bạch Đoàn thuận theo sức lực đi hai bước, hai tay chống phía trước, ngẩng gương mặt trắng trẻo lên nhìn Tiết Ngạn: “A.”
“Đi mau, đi thêm vài bước là biết đi.” Tiết Ngạn cảm thấy đứa con trai này rất ngốc, rõ ràng là bé trai mà cứ đòi phải được bế đi.
Anh nói với Lục Giai Giai: “Đây là vải mẹ đặc biệt khâu để Bạch Đoàn luyện đi đường, tiết kiệm sức lực, còn có thể rèn luyện lực thăng bằng cho thằng bé, sau này cứ treo nó như vậy mà đi.”
Lục Giai Giai nhìn Bạch Đoàn quả thật đi đường không tồi, hơn nữa cậu bé càng ngày càng nặng nên chỉ có thể gật đầu.
Tiết Ngạn dặn dò chuyện của Bạch Đoàn xong mới đạp xe đạp lên thị trấn.
Cách hai ngày, Lục Giai Giai lấy hai con hổ nhỏ mới ra cho Bạch Đoàn.
Con hổ vải mà Trịnh Tú Liên khâu rất đẹp, Lục Giai Giai lắc con hổ trước mặt Bạch Đoàn: “Xem này Bạch Đoàn, mẹ nhờ người khâu hổ vải mới cho con đấy, mau qua chơi đi.”
Bạch Đoàn liếc mắt nhìn hổ vải mới rồi lại nhìn con hổ vải trông chẳng ra làm sao trong tay mình, nhoẻn miệng cười cầm lấy.
Lục Giai Giai thấy con hổ vải mà mình tự tay may sứt chỉ rồi, muốn cầm về phòng khâu lại cho cậu bé, nhưng vừa nhấc chân thì Bạch Đoàn bò qua.
Cậu bé nửa ngồi kêu a a, sau đó ném con hổ vải mới xuống đất, ngẩng đầu nhìn con hổ vải trong tay Lục Giai Giai.
“Thích cái này sao?” Lục Giai Giai lắc con hổ vải trong tay.
“A.” Bạch Đoàn nhăn mặt.
Lục Giai Giai đưa con hổ vải lại cho cậu bé, Bạch Đoàn ôm lấy bò đi chơi.
Mẹ Lục ở bên cạnh cười bảo: “Tiểu tử thối này cũng rất biết nhớ bạn cũ, vậy mà không có mới nới cũ, xem ra sau này không phải là đứa quên gốc đâu.”
Kéo rất xa, Lục Giai Giai mới dọn dẹp đồ chơi bằng gỗ bị ném lung tung cho cậu bé rồi về phòng học.
Buổi chiều, cô ra ngoài nấu cơm, nhìn thấy Bạch Đoàn ôm một đống đồ chơi, mấy con hổ vải xếp thành hàng, nhìn trái nhìn phải, giống như hoàng đế lật thẻ.
Qua hai ngày, cô cúi đầu đọc sách, Bạch Đoàn bò qua, cậu bé mấp máy miệng: “Mẹ…”
Giọng nói có hơi không rõ ràng, thậm chí còn mơ hồ, Lục Giai Giai lại sững sờ, cô quay đầu nhìn Bạch Đoàn đáng yêu: “Con gọi mẹ là gì? Bạch Đoàn…”
Bạch Đoàn ngồi trên chiếu cắn tay: “Mẹ…”
“Mẹ, mẹ ơi!” Lục Giai Giai vội vàng bế Bạch Đoàn ra ngoài, cô hào hứng giống như một đứa trẻ: “Mẹ, Bạch Đoàn gọi con, vừa rồi nó gọi con là mẹ.”
“Thật sao, biết nói chuyện rồi à.” Mẹ Lục đi ra khỏi phòng, bà ta nhìn Bạch Đoàn.
Bà ta dạy lâu như thế cuối cùng cũng có hiệu quả, quả nhiên chữ đầu tiên biết gọi chính là con gái bà ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận