Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 237: Đã xảy ra chuyện gì?

Lục Thảo càng nghĩ càng kích động, cô ta bảo: “Chị họ, em nói thật với chị nhé, bây giờ nhà Tiết Ngạn rất nghèo nhưng anh ta có sức khỏe, cuộc sống trong tương lai cũng sẽ không quá kém đâu.”
“!” Lục Giai Giai hơi trợn tròn mắt, cô nhìn Lục Thảo với vẻ đề phòng.
Sao đột nhiên Lục Thảo lại trở nên thông minh như vậy, hay là nói cô ta cũng thích Tiết Ngạn rồi.
“Có phải chị thật sự thích Tiết Ngạn rồi không?” Lục Thảo lại hỏi, nôn nóng đến mức hất bím tóc to trước ngực ra sau lưng.
Lục Giai Giai mới không muốn nói cho cái thứ miệng rộng như Lục Thảo biết đâu, cô nghiêng đầu: “Cô thấy thế nào?”
Lục Thảo bực tức: “Em thấy bình thường chị ở chung với anh ta rất vui vẻ, còn tưởng chị thích anh ta chứ.”
Lục Giai Giai không nói gì.
Nếu như cô nói với Lục Thảo mình thích Tiết Ngạn, chỉ sợ ngày mai toàn bộ thôn Tây Thủy đều sẽ biết hết.
Ở thời đại này, trước khi hai bên gia đình xác định mối quan hệ mà cô đã oang oang cái mồm ra nói thích, vậy khỏi cần nghĩ cũng biết danh tiếng của cô sẽ kém đến mức nào.
Lại liên tưởng đến chuyện của Châu Văn Thanh, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ sợ rất nhanh sẽ có người nói cô không nghiêm túc, thay đổi thất thường.
Nếu như cô với Tiết Ngạn lại không thành đôi, qua hai năm nữa tình hình nghiêm khắc hơn, e rằng cô sẽ bị đồn thành cô gái hư hỏng mất.
Lục Thảo không chịu từ bỏ: “Chị họ, em cảm thấy Tiết Ngạn thật sự rất tốt, em chỉ đứng từ góc độ của người bên cạnh nhìn rõ, lỡ như tương lai anh ta có triển vọng thì sao?”
Có lẽ đến bản thân cô ta cũng không tin vào lời mình nói nên đến một câu cuối cùng còn mang theo tiếng cười.
Lục Giai Giai: “…”
Gương mặt xinh đẹp của cô lạnh lùng, ngầm đâm một nhát dao: “Tiết Ngạn có triển vọng hay không thì tôi không biết, nhưng tương lai của Châu Văn Thanh chắc chắn rộng mở, cô cũng đừng để anh ta chạy mất đấy.”
“Đương nhiên em biết.” Lục Thảo lập tức lớn tiếng, chỉ sợ Lục Giai Giai giành mất của mình.
Vẻ mặt của Lục Giai Giai không thay đổi: “Vậy tôi đợi xem.”
Cô quay người đi về phía nhà mình, Lục Thảo không cam lòng mà đuổi theo: “Chị họ, chị thật sự không cân nhắc đến Tiết Ngạn sao? Em thấy anh ta cũng có ý với chị đấy.”
Lục Giai Giai dừng bước chân, liếc mắt nhìn Lục Thảo, sau khi bình tĩnh lại, không cần phí bao nhiêu suy nghĩ cũng biết cô ta có ý đồ gì.
Lục Giai Giai vốn không muốn trả lời cô ta, nhưng trong lòng vẫn có một số suy nghĩ không thể giải thích được tồn tại.
Tóm lại, cô chỉ muốn nghe những lời tốt đẹp về việc cô và Tiết Ngạn có thể ở bên nhau.
Lục Giai Giai đảo mắt, lạnh giọng đáp: “Trước đây hai người chúng tôi ầm ĩ rất căng, bây giờ quan hệ mới hòa hoãn được một chút, cô cảm thấy anh ấy sẽ nhìn trúng tôi sao?”
“Chị họ, chị lớn lên xinh đẹp như vậy, em thấy anh ta đã thích chị từ lâu rồi, chị không biết ánh mắt anh ta nhìn chị đâu… chắc chắn là thích chị chứ còn gì.”
Có sao?
Lục Giai Giai làm theo chiến lược không đáp lại, mà chắp tay sau lưng đi tiếp.
“Cho dù bây giờ anh ấy vẫn chưa thích chị, nhưng chị họ, chị lớn lên đẹp mà, chỉ hơi dùng chút thủ đoạn, chắc chắn anh ta không phải chị thì không chịu đâu.”
Lục Giai Giai vẫn không nói tiếng nào nhưng ngón tay lại hơi nhúc nhích.
“Chị họ…”
“Lục Thảo, cô quá đáng quá rồi đấy! Vậy mà lại xúi giục chị họ cô đi làm loại chuyện này, có phải cô cố tình muốn hủy hoại danh tiếng của tôi không?”
Đột nhiên Lục Giai Giai nghiêm túc đứng đắn hẳn, cũng không giấu diếm nữa: “Cô vẫn nên quản tốt Châu Văn Thanh của cô đi, hôm nay bác gái bị cô chọc tức đến mức ngất xỉu đấy, mà bác ấy vẫn chưa biết cô với Châu Văn Thanh lén lút qua lại đâu nhỉ, có bản lĩnh thì cô kêu Châu Văn Thanh lấy cô đi.”
“Sao đấy?” Mẹ Lục đang ở trong sân, thấp thoáng nghe thấy tiếng quát mắng của con gái nhà mình, tưởng đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng đi mở cửa lớn.
Bà ta thấy Lục Giai Giai và Lục Thảo, lập tức đi qua: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận