Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 894: Mùa tốt nghiệp 2

Tháng thứ ba cũng như vậy.
Sau đó tháng nào cũng như thế, chưa từng dừng lại.
Đánh đổi thật lòng hối cải, làm ra hành động thực tế cũng sẽ khiến người nhìn thấy.
Lục Giai Giai lấy thư mà Trịnh Tú Liên và Lục Cương Quốc gửi tới, vẻ phiền muộn và lạnh nhạt trên mặt cuối cùng cũng biến mất sau một năm.
Mẹ Lục bĩu môi, cảm thán cuối cùng phòng hai cũng học khôn rồi.
Nói quá nhiều còn không bằng làm, thật lòng không phải chỉ nói suông ngoài miệng là được.
Phòng cả với phòng tư thấy tháng nào phòng hai cũng gửi đồ tới thủ đô, bọn họ cũng học theo, chủ yếu là cha Lục và mẹ Lục không ở bên cạnh bọn họ, đều là em gái đang nuôi cha mẹ, bọn họ cũng phải bỏ tiền phụng dưỡng.
Giá nhà vẫn đang lên, tòa nhà cao tầng xung quanh mọc lên san sát, mỗi tuần một đổi khác, rời đi nửa năm chỉ sợ ngay cả đường cũng không tìm được.
Phòng cả cho thuê ba cửa tiệm, chỉ để lại một căn để kinh doanh, bọn họ không tham, chủ yếu là không có bản lĩnh đó.
Về phần nhà, bọn họ cũng trang trí đơn giản rồi cho thuê, người trẻ tuổi tới nơi này làm công càng ngày càng nhiều, tiền thuê cũng càng lúc càng cao, nhà cũng đẻ ra tiền.
Phòng hai chỉ để lại một căn nhà ở, những căn còn lại đều cho thuê hết, bọn họ về cửa hàng nhỏ đã mua lúc đầu đó bán quần áo, con cái có thể đón thì đều đón qua hết, không thể đón thì cũng đều ở trường học cả.
Dựa theo như Lục Cương Quốc muốn, trải qua cuộc sống chân thực, từ từ nuôi dạy con cái, hiếu thuận cha mẹ, không tham lam, cũng không táng tận lương tâm, anh ta thích loại cuộc sống sạch sẽ này.
Về phần phòng tư, Lục Nghiệp Quốc làm khá lớn, đồng loạt mở ba cửa tiệm, còn chạy qua xin khỉ gầy dạy kinh nghiệm.
Anh ta không nghĩ nhiều như thế, dù sao thì cửa tiệm cũng là của anh ta, còn có căn nhà làm vốn liếng, có thế nào cũng sẽ không lỗ quá nhiều, làm không nổi thì đóng tiệm thôi.
Tiết Ngạn tranh thủ thời gian học, dự định tốt nghiệp trước thời hạn, Lục Giai Giai nhìn đầu anh mà thấy hơi ghen tỵ.
Đầu óc của chồng cô không phải cái đầu bình thường, ghi nhớ thật sự vô cùng nhanh, chỉ liếc mắt nhìn qua đã không quên được nữa.
Cô thì sao? Lục Giai Giai tự cho rằng mình cũng coi như thông minh nhưng nội dung phải học thuộc lòng mấy lần mới có thể nhớ được, có đôi khi học cái ảo diệu quá còn rất tốn sức.
Bạch Đoàn sáu tuổi lên lớp, bây giờ đã lớn rồi, lòng tò mò cũng tăng lên, thường xuyên chạy theo Tiết Ngạn tới Thâm Quyến.
Bây giờ là năm tám mốt, Lục Giai Giai nhập học tháng hai năm bảy tám, qua hơn nửa năm nữa là cô sẽ tốt nghiệp.
Nghe ý của người hướng dẫn thì cô cực có khả năng được phân đến bộ ngoại giao quốc gia.
Tiết Ngạn trở về, Lục Giai Giai ngồi trên giường bôi kem dưỡng da, trên bàn bày đầy chai lọ, đều là mỹ phẩm dưỡng da hết, ai kêu bây giờ cô đã hai mươi lăm tuổi rồi chứ.
Nhất định phải bảo dưỡng thật tốt.
Cô quay đầu: “Anh thật sự quyết định tốt nghiệp sớm nửa năm sao?”
“Ừm, anh đã xin với người hướng dẫn rồi.”
Tiết Ngạn nằm lên giường, nhìn Lục Giai Giai bôi xong cái này lại bôi cái khác, bổi xong cổ lại bôi chân, gương mặt nhỏ rõ ràng đã rất trắng rồi mà vẫn còn bôi đồ lên.
Bắt đầu từ lúc ngồi trước bàn trang điểm đến khi nằm lên giường ước chừng hết một tiếng đồng hồ.
“Đủ thơm rồi.” Tiết Ngạn lại gần cô.
“Anh thì hiểu cái gì? Đây là bảo dưỡng.” Lục Giai Giai đúng tình hợp lý: “Cho nên trông em mới nhỏ như vậy, trẻ như vậy!”
Cô với Tiết Ngạn chênh nhau sáu tuổi, năm nay Tiết Ngạn ba mươi mốt tuổi, anh quanh năm ở bên ngoài làm ăn buôn bán, bây giờ chỉ cần hơi căng da mặt cái cũng khiến người áp lực gấp đôi, loại sắc bén trong thành thục và chín chắn này mang tới cho người cảm giác áp bách mãnh liệt.
Lục Giai Giai thì sao, vốn đã trông hơi nhỏ, cô từ nhỏ đến lớn được bảo vệ rất tốt, đôi mắt rất sáng, cộng thêm thường xuyên bảo dưỡng nên làn da vừa mềm vừa non.
Hai người đứng chung với nhau khiến không ít người tưởng chồng già vợ trẻ.
Thậm chí còn có người đồn đãi, nói Tiết Ngạn giàu có vứt bỏ vợ xưa, lấy một cô vợ lẽ trẻ trung xinh đẹp.
Tiết Ngạn thường xuyên sa sầm mặt mũi.
Anh giơ tay nhéo gò má trắng mềm của cô, ấn người xuống: “Đúng là quá nhỏ, nhưng anh thích kiểu nhỏ như em!”
Lục Giai Giai: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận