Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 379: Tình sử máu chó của anh hai 3

Buổi trưa cha Lục đạp xe đạp từ thị trấn về, ông ta lấy đồ trong túi ra.
“Mọi người chuẩn bị một chút đi, lát nữa họp!” Cha Lục đỗ xe đạp trong nhà.
“Sao thế?” Mẹ Lục ném quần áo của đám trẻ phòng hai qua một bên, dừng động tác may vá lại.
Dù sao cũng cực có khả năng sẽ trở thành con rể tương lai của mình nên cha Lục rất để tâm đến chuyện của Tiết Ngạn: “Giấy chứng nhận của Tiết Ngạn về rồi, thị trấn còn thưởng đồ, đến khi đó bà phối hợp thêm một chút.”
Mẹ Lục bĩu môi: “Cần ông nói nhiều sao?”
Hôm nay chính là ngày cày độ hảo cảm của nhà họ Tiết, làm tốt thì sau này nhà họ Tiết có thể hòa nhập với thôn Tây Thủy, sẽ không bị bài xích như trước đây nữa.

Lục Giai Giai hào hứng ôm mẹ Lục từ phía sau, sau đó cọ mặt mình lên mặt bà ta: “Mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này, con thích mẹ nhất.”
Mặt mẹ Lục lập tức đỏ bừng, bà ta xoa tay của Lục Giai Giai, nói: “Vẫn là con gái mẹ thân thiết.”
Lục Giai Giai nghiêm túc nói: “Sau này con nhất định sẽ thật hiếu thuận với mẹ, chăm mẹ về già.”
“Thế làm sao mà được.” Mẹ Lục trừng mắt: “Sao mẹ có thể trông mong con phụng dưỡng được? Mẹ lấy vợ chăm con cho các anh trai của con, cuối cùng lại tìm con gái chăm sóc về già á, bọn nó có thấy mất mặt không? Mẹ chỉ trông mong con trai phụng dưỡng thôi.”
Cha Lục ở bên cũng chêm lời vào: “Con gái phụng dưỡng thì cần con trai làm gì?”
Lục Giai Giai: “…”
Bây giờ vừa mới ăn cơm trưa xong, ba anh trai vội vàng bảo: “Em gái, có ba đứa anh rồi, phụng dưỡng cha mẹ không đến phiên em.”
Nếu như ngay cả cha mẹ mình còn không chăm sóc được vậy bọn họ còn có mặt mũi gì ở lại nơi này nữa, tội lỗi nhất định sẽ bị vạch trần.
Lục Giai Giai mím môi, nói nhiều nữa cũng vô dụng, cô ôm mẹ Lục, cười bảo: “Các anh phụng dưỡng, vậy đến khi đó con sẽ dẫn cha mẹ đi du lịch, đi khắp nơi chơi.”
“Con gái mẹ hiếu thuận quá.” Mẹ Lục nhìn đứa con gái bảo bối nhà mình mà cười toe toét.
Cha Lục cũng nở nụ cười, ông ta với vợ chỉ thích con gái, nhiều năm như vậy, con gái chỗ nào cũng ưu tú hết, lại nhìn đám con trai cũng chỉ có thằng ba còn được, mấy đứa khác không cần nhắc đến.
Bác gái cả Lục vốn tới tìm mẹ Lục nói chuyện, nghe được lời của Lục Giai Giai mà tim bà ta khó chịu đau đớn.
Nhìn con gái của em dâu rồi lại nhìn Lục Thảo, huyết áp của bác gái cả Lục lại lên nữa.
Bà ta đi về nhà, loanh quanh trong sân một lúc, cuối cùng không nhịn được mà đi vào phòng của Lục Thảo.
Trưa trờ trưa trật, bác gái cả Lục nhìn thấy Lục Thảo ngủ như heo chết, hai mắt lập tức bốc hỏa.
Nhiều ngày như vậy rồi Lục Thảo cũng không đi làm lấy một lần, không chỉ như thế mà còn không thèm nấu cơm, mỗi lần giặt quần áo cũng chỉ giặt đồ của mình, ngoại trừ mấy việc này ra thì há mồm chỉ biết ăn.
Đừng nói hai đứa con dâu có ý kiến mà ngay cả bà ta cũng không nhìn nổi nữa, quanh đi quẩn lại cũng không tìm ra được một ưu điểm gì của Lục Thảo.
Bà ta cầm cành liễu lên vụt một cái vào mông Lục Thảo, Lục Thảo giật mình tỉnh lại, vừa định chửi thì nhìn thấy mẹ ruột, cô ta mếu máo: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
“Tao làm gì à? Không phải mày muốn gả cho Châu Văn Thanh hay sao? Bây giờ cả nhà đã đồng ý rồi, khi nào mày mới gả đi?”
Trái tim của Lục Thảo treo lên, nắm chặt cái chăn mỏng trên người.
Bây giờ bác gái cả Lục nhìn thấy Lục Thảo là đau mắt.
Danh tiếng của Lục Thảo đã bị hủy hoàn toàn rồi, bà ta có làm gì cũng vô dụng thôi, còn không bằng gả sớm đi một chút: “Mau kêu Châu Văn Thanh tới đây cầu hôn đi.”
“Con sẽ kêu anh ấy tới cầu hôn sớm một chút, nhất định sẽ kêu anh ấy tới.” Lục Thảo lẩm bẩm.
Bác gái cả Lục nghe ra được gì đó không đúng, há miệng định nói thêm vài câu nhưng một giây sau loa của đại đội đã vang lên.
“Tiết Ngạn, nhân vật chăm chỉ của thôn Tây Thủy chúng ta đã anh dũng không sợ hãi, cứu tính mạng và tài sản của nhân dân… mọi người đến hội trường họp nhanh nhất có thể, không ai được thiếu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận