Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 260: Anh ấy có phản ứng 3

Đôi mắt của Điền Kim Hoa lóe lên: “Tốt lắm, bà ngoại và cậu con đều rất tốt với mẹ, chỉ là bà nội và cha con đã không cần mẹ nữa, cũng không cho mẹ về nhà.”
Đại Sơn nôn nóng: “Vậy mẹ nhận lỗi còn không được hay sao?”
“Nhận lỗi cũng không được, con cũng biết địa vị của cô út con trong nhà rồi đấy, mẹ đắc tội với cô có thể có kết cục tốt được sao?” Điền Kim Hoa khóc càng thảm thiết hơn.
Bây giờ mặt cô ta gầy khủng khiếp, vừa khóc trông lại càng đáng sợ hơn.
Đại Sơn có hơi sợ nhưng người trước mặt cũng là mẹ ruột của cậu bé, ngày thường đối xử với cậu bé rất tốt cho nên không tự chủ được cũng khóc theo: “Bà nội không cho con nhắc tới mẹ, con vừa nói bà đã đánh con.”
“Ôi con trai tôi, người nhà họ Lục thật sự muốn ép chết mẹ con mình đây mà.” Điền Kim Hoa ôm chặt Đại Sơn: “Bây giờ cha con và mấy con ranh trong nhà đó đều không cần mẹ, mẹ chỉ còn mỗi con thôi.”
Đại Sơn nghĩ cẩn thận, phát hiện ra chị em trong nhà quả thật không có một người nào nói giúp cho Điền Kim Hoa, cậu bé lau nước mắt: “Mẹ, đừng để ý đến bọn họ!”
Điền Kim Hoa lại khóc một lúc, sau khi trút hết lại nghĩ đến mục đích của mình.
Cô ta lau khô nước mắt trên mặt, nghẹn ngào bảo: “Đi, tới nhà bà ngoại với mẹ đi, bà ngoại con vẫn luôn muốn gặp con nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội nào, hai ngày này nhớ con đến gầy cả đi rồi.”
Đại Sơn nghĩ đến lời cảnh cáo của mẹ Lục, lại nhìn Điền Kim Hoa đối xử với mình rất tốt, cậu bé do dự một lúc rồi đi theo Điền Kim Hoa.
Về đến nhà họ Điền, mẹ Điền mừng muốn chết: “Ôi chao, cháu trai lớn của bà, cuối cùng bà ngoại cũng gặp được cháu rồi, mấy hôm nay bà để dành cho cháu rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng mãi vẫn chưa gặp được cháu.”
“Đồ ngon ạ?” Đại Sơn nghi ngờ.
“Đúng vậy, cháu là cháu trai của bà ngoại, bà ngoại không thương cháu thì thương ai?” Mẹ Điền nói xong lại lấy mấy món đồ ăn vặt từ trong phòng ra, tuy rằng lượng không nhiều nhưng loại lại không ít.
Đôi mắt của Đại Sơn sáng ngời, mẹ Điền từ ái xoa đầu Đại Sơn.
“Đại Sơn của bà ngoại gầy đi rồi, chỉ nghĩ thôi bà ngoại đã đau lòng muốn chết.” Mẹ Điền nhìn Đại Sơn cầm đồ ăn lên ăn hết dần, tay đấm vào ngực, đau lòng phát khóc.
Đại Phi tức giận trừng mắt, nó đi qua duỗi tay đẩy Đại Sơn một cái: “Bà nội, cháu mới là cháu trai ruột của bà, tại sao bà lại thương Đại Sơn chứ không thương cháu?”
Mẹ Điền cố nén khó chịu, quát Đại Phi, diễn tròn vai của mình: “Đại Sơn giống như cháu trai ruột của bà, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, bà có thể không thương nó được sao? Bà chỉ hận nó không phải cháu trai ruột của bà, nếu như có thể sống chung, ngày nào bà cũng cung ứng cho nó, không để nó làm việc gì hết.”
Tuy Đại Phi diễn tốt vai của mình, nhưng nhìn thấy Đại Sơn ăn hết sạch đồ ngon vẫn tức giận lại đẩy cậu bé một cái, Đại Sơn đứng không vững bị đẩy ngã ra đất.
Mẹ Điền không ngờ Đại Phi lại làm ra chuyện như vậy, bà ta cắn răng đánh lên mông nó vài cái: “Ai cho cháu bắt nạt Đại Sơn, bà cho cháu bắt nạt Đại Sơn này!”
Mấy hôm trước Điền Quang Tông bị đánh rất thảm, bây giờ phải chống nạng, tuy anh ta biết kế hoạch của mẹ Lục nhưng mặt mày vẫn sa sầm cả đi.
Vậy mà mẹ anh ta lại đánh con trai của anh ta vì em nó, quá thiên vị.
Điền Quang Tông thở phì phò đi về phòng, chỉ sợ mình không xem náo nhiệt nổi nữa.
“Bà ngoại đừng đánh nữa, Đại Phi không cố ý đâu.” Đại Sơn không ngờ mẹ Lục lại vì mình mà đánh Đại Phi.
Nghĩ đến mẹ Lục, hôm qua còn dùng cành liễu quất mình một trận.

Từ lúc xảy ra chuyện vừa rồi, Lục Giai Giai vẫn không dám nhìn về phía Tiết Ngạn, cô bám vào lan can nhìn về một phía khác.
Sau khi xe lái vào thôn, Lục Giai Giai tùy tiện nhìn xung quanh, vô tình trông thấy Điền Kim Hoa và Đại Sơn trong ngõ nhỏ.
Hai tay Điền Kim Hoa đặt trên vai Đại Sơn, không biết đang nói gì.
Vì hai người đều ở trong ngõ nhỏ, cách lại xa, chỉ lướt qua một cái như vậy, cô thậm chí còn cảm thấy mình đã nhìn lầm.
Lục Giai Giai cúi mắt, xem ra Điền Kim Hoa cảm thấy nắm thóp được Đại Sơn tương đương với bắt thóp được nhà họ Lục, vậy cô ta thật sự nghĩ lầm rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận