Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 818: Nữ giới ưu tú

Cả một thôn các hộ gia đình đều có chút quan hệ với nhau, tuy Điền Kim Hoa là chị dâu thứ hai trước của cô nhưng cô ta chết vẫn để lại bốn đứa con.
Bốn đứa con đó chính là cháu trai cháu gái ruột của bà ta, cho nên người trong thôn cũng tới nói với Lục Giai Giai một tiếng.
Cô không muốn dính dáng quan hệ gì với nhà họ Điền nên hoàn toàn không định đi, chẳng qua cũng hơi thổn thức.
Mẹ Điền bại liệt một năm cũng chịu tội một năm, không biết trước khi bà ta qua đời liệu có nghĩ đến Điền Kim Hoa, đứa con gái đã bị bà ta độc hại cả đời không.
Tiết Ngạn càng không quan tâm đến chuyện nhà họ Điền, anh lên thị trấn mua rất nhiều bột và gạo về trước.
Qua hai ngày nữa anh sẽ lên đường, không yên tâm Lục Giai Giai với Bạch Đoàn ở nhà nên định kêu cha Tiết qua đây ở.
Cha Tiết không bằng lòng tới, ông ta qua ở không được tiện cho lắm, hơn nữa trong nhà còn có hai đứa con trai, ông ta phải nấu cơm cho bọn họ nữa.
Không có cách nào khác, cha Lục với mẹ Lục lại chuyển qua ở.
Mỗi ngày mẹ Lục đều thổi phồng về con gái, con rể với người trong thôn: “Biết cái gì gọi là thư viện không? Bên trong có nhiều sách lắm, sách gì cũng có, con gái tôi vừa tan học là ở đó học hành, còn được lên báo nữa, các bà đều thấy hết rồi chứ, ha ha ha, không phải tôi nói đâu, cơ mà nhìn toàn quốc này xem, con gái tôi cũng là…”
Bà ta nghĩ ngợi: “Là… là nữ giới ưu tú, đúng, nữ giới ưu tú.”
Ngược lại cha Lục thoải mái hơn, ngày nào cũng dẫn cha Tiết với người khác đi đánh cờ.
Cả hai gia đình đều không để ý đến nhà họ Điền.
Người thân bên nhà họ Điền không nhiều, hơn nữa mấy người thân đó cũng không muốn qua lại với bọn họ.
Cách ngày, năm đứa con gái đã gả đi của nhà họ Điền lục tục trở về, bọn họ dập đầu lạy, thêm ít tiền vào trong quan tài.
Điền Quang Tông muốn mấy bà chị này bỏ thêm một khoản: “Mẹ chúng ta bệnh, các chị cũng không về hầu hạ lần nào, bây giờ đi rồi, có thế nào cũng phải bỏ ít tiền đi chứ.”
Anh ta vừa nói ra lời này, chị cả bị thọt đã bị chồng cô ta kéo đi.
Chị năm cười lạnh: “Tao đã trả xong từ lâu rồi, lúc trước là mẹ bán tao đi như bán một con heo, giờ đã bán đi rồi, mày cảm thấy còn có thể được chia thịt heo gì nữa sao?”

Không người nào bằng lòng so sánh mình với một con heo, nhưng từ trong lòng chị năm lại cảm thấy cô ta ở trong lòng mẹ Điền cũng chỉ có một địa vị như thế.
Trước khi gả ra ngoài thì là trâu trong nhà, lúc có thể bán lấy tiền thì chính là một con heo.
Chị năm quay người bỏ đi, người chồng thấp lùn phía sau theo sát cô ta.
Những bà chị khác còn chưa nói gì cũng đều bị chồng kéo đi hết.
Điền Quang Tông tức muốn chết ở sau lưng chửi: “Rặt một đám bất hiếu, dù có thế nào thì tốt xấu gì cha mẹ cũng sinh ra các chị, kết quả ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng mặc kệ.”
Sau khi chửi xong vẫn còn một vấn đề bày ra trước mắt, nên cho mẹ Điền nhập thổ thế nào, mua quan tài cũng đắt quá rồi.
Cha Điền ở trong nhà hút thuốc, từ sau khi cơ thể mẹ Điền sụp đổ, tình trạng của ông ta cũng ngày càng sa sút, nhưng cho dù là thế thì ngày nào ông ta cũng vẫn ra đồng làm việc.
Sắc mặt của ông ta vàng vọt, tay cầm tẩu thuốc run rẩy, cơ thể cũng giống như đã xảy ra vấn đề gì đó.
Bây giờ ông ta nhìn thấy kết cục của mẹ Điền mà trong lòng sợ hãi, cha Điền sợ mình cũng sẽ rơi vào kết cục hiện giờ.
Ông ta càng sợ thậm chí kết cục của mình còn không bằng của mẹ Điền, dù sao thì mẹ Điền còn có ông ta chăm sóc.
Điền Diệu Tổ rúc trong góc: “Chị sáu chôn thế nào thì chôn mẹ như vậy, thế không phải là được rồi sao?”
Đôi mắt của Điền Quang Tông sáng ngời: “Đúng, lúc đó khi chôn chị sáu, mẹ nói thẳng là dùng chiếu quấn lại, không cần lãng phí diện tích, còn tiết kiệm được tiền, người chết đều là như thế cả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận