Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 559: Thư của anh ba 2

“Nhưng nói ra thì tuy bông vải này là con gái tôi cho nhưng lại là con rể tôi mua, cũng không biết nên khen ai hiếu thuận nữa.”
Mẹ Lục hỏi với vẻ khó hiểu: “Bà nói xem thế này là Tiết Ngạn hiếu thuận hay là Giai Giai hiếu thuận?”
Thôn dân mang vẻ mặt cứng ngắc: “Đều rất hiếu thuận.”
Trên mặt mẹ Lục treo nụ cười: “Đúng thật, con gái và con rể tôi đều là đứa trẻ hiếu thuận, nên hài lòng, tôi rất hài lòng.”
Nhìn ra được, thôn dân cảm thấy mẹ Lục khoe khoang rất chói mắt, bọn họ không nên hỏi mới phải.
Lần trước chỉ khen con gái, lần này ngay cả con rể cũng khen nốt.
Lục Giai Giai: “…”
Lục Thảo thở hồng hộc, cô ta rụt cổ, nghiến răng nghiến lợi.
Không phải chỉ là tặng chút vải bông thôi sao? Cần phải gióng trống khua chiêng khen Lục Giai Giai không?
Cô ta nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lục Giai Giai, qua một lúc, đột nhiên trong đầu nghĩ đến một loại khả năng.
Lục Thảo vuốt bím tóc to của mình: “Em biết tại sao mặt của Lục Giai Giai lại sạch rồi.”
“…” Châu Văn Thanh cũng tò mò muốn biết Lục Thảo có thể nói ra gì nên hỏi: “Tại sao?”
“Vì cô ta mang thai một đứa con gái, các cụ đã nói mang thai con trai thì mặt sẽ mọc mụn, mang thai con gái thì mặt mới sạch sẽ, Lục Giai Giai mang thai chắc chắn là một đứa con gái, mà em mang thai là một đứa con trai.”
Thế hệ trước quả thật có cách nói này, Châu Văn Thanh quay đầu nhìn mặt của Lục Giai Giai.
Anh ta không nhịn được mà nghĩ, Lục Giai Giai mang thai con gái cũng rất đẹp, chắc chắn có thể lớn lên đẹp như cô.
Châu Văn Thanh lại liếc mắt nhìn mặt Lục Thảo.
Cho dù Lục Thảo có mang thai con trai thì anh ta cũng chẳng muốn, chắc chắn lớn lên chẳng ra làm sao rồi.
“Các người khỏi phải nói, Tiết Ngạn làm việc cũng rất đâu ra đấy, không chỉ có sức lực mà Giai Giai mang thai còn có thể làm việc giúp con bé, lúc đầu tôi cũng không chọn lầm mà.” Mẹ Lục tiếp tục khoe.
“Các bà không biết đâu, tiểu tử Tiết Ngạn này vô cùng siêng năng làm việc, đến nhà tôi, gánh nước bổ củi không cần nói cũng làm hết, còn có lòng hơn ba đứa con trai của tôi, vừa vặn xứng với con gái tôi, hai đứa nó đều là duyên phận trời định, quy tắc tổ tông lập ra đúng là không sai, người kém hơn cũng không xứng với Giai Giai nhà chúng tôi.”
Thôn dân: “…”
Khen Tiết Ngạn, Lục Giai Giai lại cảm thấy rất có lý, cô không khỏi gật đầu.
“…” Mặt cô chợt không còn biểu cảm.
Mẹ Lục khen một tràng giang đại hải, lúc này mới thu lại giọng, cứ dăm ba hôm là bà ta lại chạy tới nhà họ Tiết, lại hỏi Lục Giai Giai: “Gần đây có nôn không?”
Lục Giai Giai lắc đầu: “Không ạ, chỉ là hơi buồn ngủ thôi.”
“Buồn ngủ thì ngủ, có việc gì thì kêu Tiết Ngạn làm, nó không biết thì kêu nó tới tìm mẹ, đến lúc đó mẹ dạy nó.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Cô đi qua đi lại trong quảng trường theo mẹ Lục, hai người đi hơn một tiếng, mẹ Lục dặn dò: “Bình thường cũng phải rèn luyện nhiều một chút, con lớn rồi không dễ đẻ.”
Lục Giai Giai cũng không muốn bàn đến chuyện đẻ con, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau rồi, cô chọn bỏ qua việc đứa trẻ còn cần phải sinh ra.
“Em gái, mau qua đây, đến phiên chúng ta rồi.” Trương Thục Vân vẫy tay với Lục Giai Giai.
Cô ta ra ngoài, nhường chỗ của mình cho Lục Giai Giai.
“Vậy mà con gái của đại đội trưởng lại chen hàng à? Dựa vào cái gì chen hàng? Có quan hệ đúng là khác hẳn.” Lâm Tú Hà đảo trắng mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mẹ Lục còn chưa nói gì thì Trương Thục Vân đã nổi đóa: “Ai chen hàng? Cô nói ai chen hàng?”
Lâm Tú Hà thấy những người khác đều đang nhìn mình, dứt khoát đâm lao thì theo lao: “Chính là Lục Giai Giai đấy, mọi người đều nhìn thấy còn gì, là cô ta chen hàng.”
Trương Thục Vân xắn tay áo: “Tôi xếp hàng giúp em gái tôi, bây giờ tôi nhường vị trí của mình cho con bé thì đã sao? Ai nói không thể xếp hàng thay? Tôi không ra ngoài hay sao? Cái miệng của cô ăn cứt à, có muốn bà đây rửa hộ cô không?”
Trịnh Tú Liên lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Tú Hà: “Chị cả xếp hàng cho em gái tôi, tôi xếp hàng cho nhà họ Lục, bằng không tại sao hai người chúng tôi phải cùng xếp hàng.”
Lâm Tú Hà hé miệng, cô ta mấp máy môi, phát hiện ra không thể phản bác được, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì tôi không biết.”
“Đừng cãi nhau nữa.” Khóe mắt của cha Lục liếc qua Lâm Tú Hà, không nói tiếng nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận