Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 380: Con nhất định sẽ kêu anh ấy lấy con

Bác gái cả Lục nghe mà trăm mối cảm xúc đan xen, bà ta phiền não vỗ đùi một cái: “Sớm biết thế tao không nên nghe lời mày, hẳn nên gả mày cho Tiết Ngạn mới phải, mày nhìn xem bây giờ Tiết Ngạn đã thoát thành phần, con người nó lại siêng năng, không biết cuộc sống tương lai sẽ thế nào nữa.”
“Con không thèm gả!” Lục Thảo sợ hãi túa mồ hôi, Tiết Ngạn đối với cô ta mà nói đáng sợ như ma quỷ vậy.
Bác gái cả Lục cười lạnh: “Mày cũng không thèm nhìn xem bây giờ có thể gả được cho ai, ai còn có thể lấy mày nữa.”
“Con sẽ gả cho Châu Văn Thanh, con nhất định sẽ kêu anh ấy lấy con.”

Sau một tiếng, cuộc họp trong thôn đã bắt đầu, cuộc họp hôm nay mở riêng cho nhà họ Tiết, người nhà họ Tiết vừa tiến vào đã nhận được sự chú ý của toàn bộ người trong thôn.
Cha Tiết không thích ứng được mà cúi đầu, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mũi chân.
Vẻ mặt của Tiết Ngạn vẫn lạnh nhạt, không để ý đến ánh mắt của người xung quanh cho lắm, chỉ là thi thoảng liếc qua Lục Giai Giai.
Cha Lục ho khan vài tiếng: “Mục đích chủ yếu mở cuộc họp ngày hôm nay, mọi người hẳn cũng biết rồi, đồng chí Tiết Ngạn đã bắt được tên buôn người làm nhiều việc ác trong thị trấn, đồng thời cứu được một mạng người. Cậu ấy đã bị thương, thứ chảy ra là dòng máu vinh quang, thôn Tây Thủy chúng ta cũng được điểm danh biểu dương, mọi người vỗ tay!”
Sau khi cha Lục nói xong, trong phòng chợt yên tĩnh hẳn, không một ai vỗ tay.
Sau một lúc, mẹ Lục với Lục Giai Giai dẫn đầu vỗ tay, đám trẻ bên cạnh cũng vỗ tay theo.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng lục tục vỗ tay.
Cha Tiết nghe tiếng vang xung quanh mà ánh mắt ướt nhòe, ông ta trải qua sự thay đổi của năm tháng, từng giàu có, từng nghèo khó, cũng từng bị người xa lánh, bây giờ cuối cùng cũng lại được đứng trước mọi người.
“Có gì đâu, không phải chỉ là bị thương một chút thôi sao?” Bà Tiền lại không nhịn được mà độc mồm.
Mẹ Lục đang đặc biệt đợi bà ta, vừa thấy bà Tiền lên tiếng đã lập tức giơ tay phát biểu.
Cha Lục phối hợp cho bà ta đứng dậy, mẹ Lục nhìn thẳng vào bà Tiền mà nói: “Vừa rồi tôi nghe thấy bà Tiền coi khinh, bà ta phủ nhận quyết sách của quốc gia. Loại hành động này thật khiến người khinh bỉ, Tiết Ngạn vì sao lại bị thương? Là vì quần chúng nhân dân mà bị thương, cậu ấy còn cứu một mạng người, đây là hành động của anh hùng.”
Bà Tiền bị chỉ trích trước mặt đám đông, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía bà ta, con người mặt dày ngày xưa vậy mà lại chỉ hận không thể chui vào cái rãnh trên đất.
Tiền Nhị Khoái bị mẹ mình làm cho tức muốn chết, lần trước vì chuyện thịt heo rừng mà la lối gào thét, lần này còn dám phản đối quốc gia, anh ta thậm chí còn nghi ngờ đầu mẹ của anh ta đã bị lừa đá, bằng không sao luôn làm ra chuyện mất mặt như thế.
Mẹ Lục chắp tay sau lưng, lại nói tiếp: “Sự cố gắng của đồng chí Tiết Ngạn mọi người đều đã quá rõ ràng rồi, mùa hè năm nay cậu ta cống hiến hai con heo rừng cho mọi người, các người nhìn thôn bên cạnh xem, người nào cũng đói đến mức mặt mày vàng vọt, bụng xẹp lép, sau khi làm việc nặng ngay cả một miếng thịt cũng không có mà ăn, lại nhìn thôn Tây Thủy chúng ta mà xem, vì hai con heo rừng này mọi người làm việc càng có sức hơn, cũng kiếm được nhiều lương thực cho gia đình hơn. Tôi cảm thấy chúng ta cần học hỏi đồng chí Tiết Ngạn, đặc biệt là kỹ thuật săn bắt của cậu ta, mọi người cũng có thể học hỏi và xin cậu ta chỉ dạy.”
Lục Giai Giai chỉ đợi mẹ Lục nói xong lập tức dẫn đầu vỗ tay, đám trẻ trong nhà cũng vỗ tay theo, những người khác cũng nối tiếp nhau vỗ tay, cuối cùng càng lúc càng vang.
Mặt mày bà Tiền xanh mét.
Cha Lục ở trên bục nói: “Đồng chí Tiết Ngạn, cậu là tấm gương mà quần chúng cần phải noi theo, thị trấn đề tên biểu dương cậu, người của thôn Tây Thủy chúng tôi cần phải học hỏi cậu, mời lên đây nhận thưởng.”
Cha Lục trao thưởng cho Tiết Ngạn, một quyển vở đỏ tươi đẹp và cái bình tráng men in lời trích.
Tiết Ngạn nhận đồ, nhìn người bên dưới, cảm thấy có gì đó khác hẳn.
Lục Giai Giai ngẩng đầu cười với anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận