Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 356: Có phải anh cả em bị bắt rồi không

“Đúng, đừng chậm trễ, xem tình hình này rất nghiêm trọng, mau đi vào bệnh viện lớn trong thị trấn.” Mẹ Lục gọi người tìm xe đẩy cả đêm kéo người vào bệnh viện.
Buổi tối.
Lục Giai Giai lăn tới lăn lui trên giường không ngủ được, cô nhìn nóc nhà, trong đầu không ngừng xuất hiện gương mặt của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn chỉ cần vào thị trấn, trên cơ bản trời gần tối hai người bọn họ mới gặp nhau một lần dưới cái cây cách nhà họ Lục không xa.
Nhưng hôm nay anh không tới khiến trong lòng Lục Giai Giai thấp thỏm bất an.
Vất vả lắm mới thức đợi được trời sáng, cô không có tinh thần gì đi làm, vốn muốn hỏi Tiết Khiêm và Tiết Dương, kết quả hai đứa trẻ cũng không tới, cô đang do dự có nên tới gần nhà họ Tiết xem thử hay không thì đột nhiên Tiết Khiêm chạy qua.
Cậu bé thở hồng hộc: “Chị Giai Giai, anh cả em ở thị trấn gặp vài chuyện không về được, anh kêu em qua đây nói với chị một tiếng.”
Lục Giai Giai cảm thấy không đúng: “Trên trấn có thể có chuyện gì được?”
Hay là nói…
Sắc mặt của Lục Giai Giai trắng bệch, cô siết chặt ngón tay với vẻ bất an: “Có phải anh cả em bị bắt rồi không?”
Tiết Khiêm vội vàng lắc đầu: “Không, không có, không bị bắt.”
Lục Giai Giai nhanh chóng truy hỏi: “Vậy em nói xem tại sao anh ấy lại ở thị trấn không về?”
Tiết Khiêm không ngờ chị dâu tương lai của mình lại không dễ dỗ như vậy, cậu bé mập mờ thoái thác: “Là có chút chuyện, đến khi ấy anh cả em sẽ giải thích với chị sau, đúng rồi, chị Giai Giai, em còn phải đi làm nên đi trước đây, chị ghi cho em với Tiết Dương nhé.”
Cậu bé quay người rời đi, Lục Giai Giai cũng không biết bọn họ chơi trò gì nữa.
Cô thu dọn đồ đạc đi về nhà, thấy có một người mặc đồng phục đứng ở nhà bọn họ, Lục Giai Giai theo bản năng trốn bên cạnh nghe lén.
“Đồng chí Tiết Ngạn bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện, anh ta là người của thôn Tây Thủy các ông, ông đi theo chúng tôi một chuyến đi.”
Ngoài mặt cha Lục nở nụ cười: “Được, tôi nhất định sẽ phối hợp với các cậu, có thể giúp quốc gia là tư tưởng xưa nay vẫn luôn tuyên truyền ở thôn Tây Thủy chúng tôi.”
Ông ta nói rồi đẩy xe đạp của mình ra, định đi theo nhân viên mặc đồng phục.
Thật ra trong lòng cha Lục vẫn rất nặng nề, ông ta nghĩ đến lời mà Tiết Ngạn nói mấy ngày trước.
Nếu không có sai lầm gì thì thành phần của nhà họ Tiết sắp thay đổi rồi, chỉ sợ cũng sẽ được thị trấn khen ngợi.
Về phần công việc… trong tiềm thức cha Lục tin tưởng Tiết Ngạn có thể có được một công việc tốt, nhưng một người như vậy, đầu óc cũng quá thông minh, anh tính kế tất cả mọi người.
Nếu con gái ông ta thật sự theo Tiết Ngạn, có một ngày nào đó Tiết Ngạn ghét cô vậy bọn họ thật sự có thể đấu lại được anh sao?
Cha Lục đi ra ngoài cửa với vẻ mặt đăm chiêu, Lục Giai Giai nhanh chóng đi tới trước chặn ông ta, cô nắm chặt cánh tay của cha Lục: “Cha, Tiết Ngạn bị thương rồi, anh ấy bị thương rồi sao?”
Cha Lục thấp giọng: “Vì cứu người nên cánh tay bị thương.”
“Cánh tay bị thương…” Lục Giai Giai thì thào hai câu, cô liếc mắt nhìn vào nhà bếp: “Cha, con muốn đi chung với cha, cha đợi con một lát, con đi đổ ít canh gà.”
Hôm nay mẹ Lục nấu một con gà cho Lục Giai Giai bồi bổ cơ thể, bây giờ còn đang ninh trên bếp, Lục Giai Giai lấy một hộp cơm từ trong tủ ra, xé hai cái đùi gà xuống rồi lại đổ hơn nửa nồi canh gà vào.
Cô sợ cha Lục đợi sốt ruột nên vội vàng chạy ra.
Cha Lục tức giận: “Một đứa con gái như con đi theo làm gì?”
“Lục Thảo là em họ của con, bây giờ nó đang nằm viện, con không đi thăm cũng không thích hợp cho lắm!” Lục Giai Giai nói một cách đúng lý hợp tình: “Đương nhiên, cũng có thể thuận tiện thăm Tiết Ngạn, dù sao anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng của con, con cũng không thể không có lương tâm đi thăm một lần.”
Cô vừa dứt lời đã ngồi lên xe của cha Lục trước, trừng đôi mắt to nhìn cha mình với vẻ chờ mong.
“…” Cha Lục bất đắc dĩ đẩy xe: “Đi đi đi.”
Ông ta lại nhìn viên cảnh sát bên cạnh: “Xin lỗi, con bé không hiểu chuyện, hôm qua em họ nó sốt cao nhập viện, tôi vừa vặn đưa nó đi cùng.”
“…” Viên cảnh sát gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận